SỰ CỨU RỖI CỦA THÁNH NỮ

Wakayama Hiromi có cảm giác hơi lạ khi nhìn thấy dáng vẻ của vợ chồng Mashiba vừa từ tầng hai bước xuống. Cả hai đều cười nhưng có thể thấy họ chỉ cố tỏ ra tươi tắn. Cảm giác này đặc biệt rõ ràng ở Ayane. Nhưng Hiromi tránh không hỏi han. Cô e ngại mình sẽ phá vỡ điều gì đó.

"Đã để cô phải chờ rồi. Ikai liên lạc chưa?" Yoshitaka hỏi. Giọng điệu có phần cứng nhắc.

"Vừa nãy anh ấy có gọi điện. Khoảng năm phút nữa họ sẽ có mặt."

"Vậy ta chuẩn bị mở sâm-panh thôi nhỉ?"

"Để em làm." Ayane chợt lên tiếng. "Hiromi sắp xếp giùm cô mấy chiếc ly nhé."

"Tôi cũng giúp một tay." Yoshitaka nói.

Sau khi Ayane đi khuất vào bếp, Hiromi mở cửa tủ đựng ly cốc kê sát tường. Cô nghe nói món đồ nội thất kiểu cổ này có giá gần 3 triệu yên. Tất nhiên, những thứ bày bên trong toàn là hàng cao cấp.

Cô cẩn thận lấy ra ba chiếc ly Baccarat và hai ly Venetian. Nhân vật chính sẽ dùng ly Venetian, đó là thông lệ ở gia đình Mashiba.

Yoshitaka bắt đầu trải 5 miếng vải lót đĩa lên bàn ăn rộng đủ cho 8 người ngồi. Anh đã quen với những bữa tiệc tại nhà. Hiromi cũng biết rõ trình tự sắp xếp.

Hiromi xếp ly uống sâm-panh lên trên vải lót mà Yoshitaka vừa trải. Cô nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ bếp.

"Anh nói chuyện gì với cô giáo vậy?" Hiromi khẽ hỏi.

"Không có gì." Yoshitaka trả lời mà không nhìn cô.

"Anh nói rồi à?"

Đến đây, lần đầu tiên Yoshitaka nhìn Hiromi. "Nói gì cơ?"

Thì, cô vừa cất lời thì điện thoại cửa đổ chuông.

"Chắc họ đến đấy," Yoshitaka gọi với về hướng nhà bếp.

"Xin lỗi anh, em đang dở tay. Anh ra mở cửa giúp em với." Ayane đáp lại.

Anh biết rồi, Yoshitaka nói rồi lại gần chiếc máy điện thoại gắn trên tường.

Mười phút sau, tất cả đã có mặt và ngồi quanh bàn. Khuôn mặt ai cũng tươi cười. Hiromi nhận thấy mọi người đều cố tỏ ra thoải mái, đủ để không làm xáo trộn bầu không khí dễ chịu. Cô thường tự hỏi mình cần làm gì để học được lối cư xử ấy. Đó không thể là tố chất sẵn có. Hiromi biết, Mashiba Ayane đã hòa nhập được với không khí này sau khoảng một năm.

"Tay nghề nấu nướng của Ayane vẫn tuyệt thật đấy. Xốt marinade thường không đặc lại được thế này đâu." Ikai Yukiko cất lời khen ngợi khi gắp một miếng cá tuyết. Chuẩn bị lời khen cho từng món ăn luôn là nhiệm vụ của cô.

"Em thì toàn dùng loại xốt đặt mua qua mạng." Anh chồng Ikai Tatsuhiko ngồi bên cô tiếp lời.

"Anh thật quá đáng. Cũng có lúc em tự làm mà."

"Xốt aojiso chứ gì. Em thì chỉ có món ấy thôi."

"Không được à? Ngon mà."

"Tôi thích xốt aojiso lắm." Ayane nói.

"Ngon đúng không? Còn tốt cho sức khỏe nữa chứ."

"Ayane đừng bênh cô ấy nữa. Hứng lên thì cô ấy dám cho xốt aojiso vào cả món bít tết đấy."

"Ô, có vẻ ngon đấy. Để lần tới em làm thử."

Nghe Yukiko nói, mọi người bật cười còn Ikai thì nhăn mặt.

Ikai Tatsuhiko là luật sư. Hiện anh đang làm cố vấn cho một số công ty. Công ty mà Mashiba Yoshitaka điều hành là một trong số đó, nhưng anh không chỉ cố vấn mà còn tích cực tham gia vào việc kinh doanh. Nghe nói Ikai và Yoshitaka cùng tham gia một câu lạc bộ thời sinh viên.

Ikai lấy chai rượu từ xô ướp lạnh, định rót thêm vào ly của Hiromi.

"Không, em đủ rồi." Cô đặt tay lên miệng ly.

"Thế à? Anh tưởng em thích rượu?"

"Em thích, nhưng em vẫn còn. Cảm ơn anh."

Ừm, Ikai gật đầu rồi quay sang rót rượu trắng vào ly của Yoshitaka.

"Em không khỏe à?" Ayane quan tâm.

"Không, em không sao ạ. Dạo này em uống hơi nhiều, tại hay đi ăn nhậu với bạn bè..."

"Thích nhỉ, đúng là tuổi trẻ." Sau khi rót rượu cho Ayane, Ikai liếc nhìn vợ rồi đưa chai rượu về ly của chính mình. "Yukiko cũng tạm thời kiêng rượu, thế là tối nay có bạn rồi nhé."

"Sao, kiêng rượu à?" Yoshitaka hỏi, bàn tay đang cầm dĩa dừng lại. "Đó cũng là việc nên làm đấy nhỉ."

"Bởi vì sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng cho con mà." Ikai lắc ly rượu trên tay. "Sữa mẹ mà có cồn thì không được."

"Vậy cô phải kiêng khem bao lâu?" Yoshitaka hỏi Yukiko.

"Bác sĩ nói là khoảng một năm ạ."

"Một năm rưỡi." Ikai sửa lại. "Hai năm cũng được. Mà thôi, hay là em nhân thể bỏ rượu luôn đi."

"Anh à, nhiều năm nuôi dạy con vất vả đang chờ đợi em phía trước đấy. Đến cả rượu là món yêu thích mà cũng không cho uống thì em không thể vượt qua được đâu. Hay là anh nuôi con giùm em? Nếu vậy thì em có thể xem xét."

"Được rồi được rồi. Sau một năm nữa thì em muốn uống bia hay rượu cũng được. Nhưng vừa phải thôi đấy."

"Em biết rồi," Yukiko phùng má hờn dỗi rồi lại tươi tắn ngay, vẻ mặt cô tràn ngập hạnh phúc. Với cô lúc này, không có gì vui hơn những cuộc cãi cọ như thế với chồng.

Ikai Yukiko vừa sinh con hai tháng trước. Đó là đứa con đầu lòng mà hai vợ chồng rất mong đợi. Năm nay Ikai 42 tuổi và Yukiko 35 tuổi. Họ liên tục nói mình đã về đích an toàn.

Buổi hôm nay là bữa tiệc mừng em bé ra đời dành cho họ. Yoshitaka đề xuất và Ayane tiến hành chuẩn bị.

"Tối nay hai người để con cho ông bà à?" Yoshitaka hỏi vợ chồng Ikai.

Ikai gật đầu.

"Mẹ tôi bảo cứ thong thả đi chơi. Ông bà dư sức chăm sóc cháu đâu vào đó, bà hăng hái lắm. Có bố mẹ ở gần rất tiện cho những dịp thế này."

"Nói thật lòng thì em vẫn có đôi chút lo lắng. Bà hơi cứ hay bận tâm quá mức. Em vẫn nghe bạn bè nói, nếu con khóc một chút thôi thì cứ kệ cũng được." Yukiko nhăn mày.

Nhận ra ly của cô không có gì, Hiromi nhổm dậy.

"Dạ... em đi lấy nước nhé."

"Trong tủ lạnh có nước khoáng, em cứ mang cả chai ra." Ayane nói.

Hiromi vào bếp, mở tủ lạnh. Tủ lạnh khổng lồ hai cánh, dung tích chắc phải tới 500 lít. Mặt trong cánh cửa xếp một dãy chai nước khoáng. Cô lấy ra một chai. Vừa đóng tủ lại và định quay về chỗ ngồi thì cô bắt gặp ánh nhìn của Ayane. Miệng Ayane cử động như đang nói cảm ơn.

"Chắc hẳn có con làm cuộc sống thay đổi lắm nhỉ?" Yoshitaka hỏi.

"Chưa nói đến công việc, giờ cuộc sống mỗi ngày đều xoay quanh thằng bé." Ikai đáp.

"Đâu còn cách nào khác. Hơn nữa đâu phải là không liên quan tới công việc nhỉ. Có con sẽ làm nảy sinh cảm giác trách nhiệm và muốn nỗ lực hơn hẳn so với trước đúng không?"

"Điều đó thì đúng thật."

Ayane nhận chai nước từ Hiromi và bắt đầu rót vào cốc cho từng người. Miệng cô hơi mỉm cười.

"Còn hai người thì sao? Cũng đến lúc rồi còn gì?" Ikai nhìn Yoshitaka và Ayane. "Kết hôn được một năm rồi đúng không? Chắc cũng chán cuộc sống chỉ có hai người rồi chứ?"

"Anh." Yukiko vỗ nhẹ vào vai chồng như khẽ trách. "Đừng nói linh tinh."

"Ừ, mỗi người một khác nhỉ." Ikai cười chữa thẹn, uống cạn ly rồi hướng ánh mắt sang Hiromi. "Còn Hiromi thế nào? Không biết tôi hỏi điều này có vô duyên quá không. Chuyện lớp học ấy. Thuận lợi chứ?"

"Vâng, giờ thì cũng ổn ạ. Dù nhiều khi em vẫn bối rối."

"Vậy là hoàn toàn giao việc cho Hiromi rồi à?" Yukiko hỏi Ayane.

Ayane gật đầu.

"Tôi chẳng còn gì để hướng dẫn cho Hiromi nữa rồi."

"Ô, giỏi quá nhỉ!" Yukiko nhìn Hiromi một cách thán phục.

Hiromi hơi mỉm cười rồi cụp mắt xuống. Cô không tin vợ chồng Ikai thực sự quan tâm đến công việc của mình. Có lẽ họ chỉ nghĩ là để một cô gái ngồi ăn xen giữa hai cặp vợ chồng mà không được quan tâm một chút thì hơi đáng thương.

"Phải rồi. Tôi có quà cho hai người đấy." Ayane đứng dậy, nhấc lên một chiếc túi giấy lớn từ góc khuất của chiếc sô-pha.

Nó đây. Nhìn thứ cô vừa lấy ra, Yukiko thốt lên kinh ngạc một cách quá mức cần thiết và đưa hai tay che miệng.

Đó là một tấm ga trải giường ghép vải. Nhưng nhỏ hơn nhiều so với kích cỡ thông thường.

"Tôi nghĩ có thể dùng làm ga trải giường cho em bé," Ayane nói. "Đến lúc không cần giường trẻ em nữa thì để làm tranh trang trí cũng được."

"Đẹp tuyệt. Cảm ơn nhé, Ayane." Yukiko tỏ ra vô cùng cảm động, tay siết chặt viền tấm khâu ghép vải. "Tôi sẽ cẩn thận giữ gìn nó. Cảm ơn cô rất nhiều."

"Món này đúng là tuyệt tác còn gì. Chắc phải mất nhiều thời gian cho nó lắm nhỉ?" Ikai nhìn Hiromi như chờ đợi sự đồng thuận.

"Cô mất khoảng nửa năm đúng không ạ?" Hiromi xác nhận với Ayane. Hiromi cũng biết phần nào về quá trình làm ra sản phẩm này.

Bao lâu nhỉ?  Ayane gật gù. "Dù sao thì tôi cũng mừng là chị thích nó."

Ồ, Ikai tròn mắt. Có vẻ anh thật sự ngạc nhiên, vẻ mặt như muốn nói món đó chỉ là dùng vải ghép lại thôi mà.

"Cô ấy tâm huyết với nó lắm." Yoshitaka nói. "Kể cả những hôm tôi nghỉ ở nhà cũng thấy cô ấy ngồi trên cái ghế kia miệt mài từng đường kim mũi chỉ. Suốt cả ngày luôn. Tôi nhìn mà khâm phục." Anh hất cằm chỉ cái ghế sô-pha trong phòng khách.

"Thật may vì đã kịp xong." Ayane nheo mắt cười, khẽ nói.

Sau bữa ăn, họ di chuyển ra sô-pha, hội đàn ông uống whisky với nhau. Yukiko nói muốn dùng thêm cà phê nên Hiromi định quay vào bếp.

"Để cô pha cà phê cho. Hiromi giúp cô chuẩn bị đồ pha loãng rượu nhé. Trong tủ lạnh có đá viên đấy." Ayane mở vòi cho nước vào ấm đun.

Hiromi đặt bộ pha loãng rượu lên khay rồi quay lại phòng khách, lúc này chủ đề tán chuyện của vợ chồng Ikai đã chuyển sang khu vườn đầy nghệ thuật. Ánh sáng tập trung vào sân nhà nên buổi tối vẫn có thể ngắm nhìn những chậu hoa.

"Chăm sóc được ngần này hoa hẳn là tốn công lắm nhỉ." Ikai nói.

"Tôi không rõ lắm nhưng có vẻ cô ấy luôn tay với chúng. Ban công tầng hai cũng có. Ngày ngày đều đặn tưới tắm. Tôi nghĩ cũng khá vất vả nhưng cô ấy có lẽ không lấy đó làm phiền. Chắc là thực sự yêu hoa." Yoshitaka dường như không mấy hào hứng với chủ đề này. Hiromi biết anh vốn không quan tâm tới thực vật và những gì thuộc về tự nhiên nói chung.

Ayane đã pha cà phê cho ba người và quay lại. Hiromi vội vàng bắt đầu pha loãng rượu.

Vợ chồng Ikai nói lời tạm biệt khi đã quá 11 giờ đêm.

"Cảm ơn đã thiết đãi hết sức chu đáo. Lại thêm món quà tuyệt vời này nữa, vô cùng cảm ơn mọi người." Ikai đứng dậy và nói. "Lần tới nhất định sang nhà chúng tôi chơi nhé. Tuy là giờ khá bừa bộn vì việc chăm sóc em bé."

"Em sẽ dọn ngay mà," Yukiko chọc nhẹ ngón tay vào hông chồng và cười với Ayane. "Cô đến ngó hoàng tử nhà tôi nhé. Mặt cu cậu như cái bánh mochi ấy."

"Nhất định rồi," Ayane đáp.

Hiromi cũng tới lúc phải ra về. Cô tranh thủ chào tạm biệt cùng vợ chồng nhà Ikai. Ikai nói sẽ đưa cô về tận nhà bằng taxi.

"Hiromi này, từ mai cô sẽ đi vắng một thời gian." Hiromi đang xỏ giày ở sảnh nhà thì Ayane lên tiếng.

"Từ mai là đợt nghi liên tục ba ngày nhỉ. Cô đi du lịch ạ?" Hiromi hỏi.

"Không, cô có việc phải về nhà."

"Nhà... Sapporo ấy ạ?"

Vẫn giữ nguyên nụ cười, Ayane gật đầu.

"Sức khỏe của ba cô không được tốt, cô về giúp mẹ. Dù tình hình có vẻ không quá nghiêm trọng."

"Chắc cô lo lắng lắm. Giữa lúc này mà còn tổ chức tiệc mừng em bé nhà tôi, thật ngại với cô quá." Ikai đập tay lên trán.

Ayane lắc đầu.

"Đừng bận tâm. Thực sự là không có gì to tát lắm đâu... Ừm, Hiromi, vì vậy nếu có vấn đề phát sinh thì liên lạc với cô qua điện thoại nhé."

"Cô định bao giờ quay lại ạ?"

"Cái đó thì..." Ayane nghiêng đầu. "Cân nhắc xong xuôi cô sẽ gọi cho em."

"Vâng ạ."

Hiromi ngó phản ứng của Yoshitaka. Anh đang nhìn theo hướng khác.

Rời khỏi nhà Mashiba, ra tới đường lớn thì Ikai vẫy taxi. Hiromi sẽ xuống xe trước nên cô là người sau cùng bước lên xe.

"Mình có nói hơi nhiều về chuyện con cái không nhỉ?" Taxi vừa lăn bánh, Yukiko nói.

"Sao em nói vậy? Chẳng vấn đề gì đâu. Họ mừng cho mình mà." Ngồi trên ghế phụ, Ikai đáp.

"Không phải chuyện đó, em đang lo là mình vô ý không nghĩ tới chuyện của họ. Bởi vì, họ cũng rất mong có con mà?"

"Anh cũng có lần nghe Mashiba nói thế."

"Chắc là không thành công rồi. Hiromi có biết gì không?"

"Dạ không ạ."

Vậy à, Yukiko lộ vẻ thất vọng. Hiromi tự hỏi, không biết có phải vì muốn có được thông tin nào đó nên họ mới đưa cô về nhà hay không.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Hiromi rời khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và đến Anzu House ở Daikanyama. Cô sẽ cải tạo lại một căn phòng trong khu chung cư để mở lớp khâu ghép vải. Tất nhiên người đứng ra mở lớp không phải cô mà là Ayane. Khoảng ba chục học viên tham gia lớp đều vì muốn được học những kỹ thuật do Mita Ayane trực tiếp chỉ dạy.

Vừa bước ra từ thang máy chung cư, Hiromi thấy Ayane đã đứng trước căn phòng. Bên cạnh cô là một chiếc vali xách tay. Ayane nhìn Hiromi và tủm tỉm cười.

"Sao thế ạ?"

"Không có gì. Cô đang tính giao lại nơi này cho em." Ayane lấy ra một vật gì đó từ túi áo jacket. Trên bàn tay đang giơ lên của cô là một chiếc chìa khóa.

"Đây là..."

"Chìa khóa nhà cô. Hôm qua cô cũng nói rồi đấy, chẳng biết khi nào mới có thể quay về nên cô khá lo chuyện nhà cửa. Vì thế trước mắt cô muốn gửi em."

"A... vậy ạ."

"Em không thích à?"

"Không phải vậy, nhưng cô có chìa khóa chưa ạ?"

"Đừng lo. Trước khi về cô sẽ liên lạc với em, nếu em không tiện thì đến tối vẫn có chồng cô ở nhà."

"Nếu vậy thì em sẽ giữ nó ạ."

"Nhờ em đấy." Ayane cầm lấy tay Hiromi và đặt chìa khóa vào đó. Cô gập các ngón tay lại để Hiromi nắm chặt nó.

Vậy nhé, Ayane nói rồi kéo chiếc vali xách tay bước đi. Nhìn dáng vẻ cô lúc ấy, Hiromi bất giác cất lời, "Cô à..."

Ayane dừng bước. "Sao vậy?"

"Không có gì ạ, cô đi cẩn thận nhé."

"Cảm ơn em." Ayane khẽ vẫy tay rồi rảo bước tiếp.

Lớp khâu ghép vải kéo dài đến tối. Học viên thì giữa chừng có thay đổi người nhưng Hiromi hầu như không được nghỉ. Lúc tiễn xong học viên cuối cùng thì vai và cổ cô đã mỏi rã rời.

Hiromi vừa dọn dẹp xong lớp và chuẩn bị ra về thì điện thoại di động đổ chuông. Nhìn xuống màn hình tinh thể, trong khoảnh khắc, cô nín thở vì ngạc nhiên. Cuộc gọi từ Yoshitaka.

"Lớp học kết thúc rồi chứ?" Anh bất ngờ hỏi.

"Vừa xong được một lúc ạ."

"Thế à. Giờ anh đang có cái hẹn ăn uống. Xong xuôi sẽ về nhà luôn, em đến nhé."

Lời đề nghị đường đột khiến Hiromi không biết nên phản ứng thế nào.

"Sao? Không tiện à?"

"Không phải vậy nhưng... em đến không sao chứ?"

"Chắc chắn là không rồi. Chắc em cũng biết đấy, tạm thời cô ấy không về nhà."

Hiromi nhìn đăm đăm vào cái túi xách để bên cạnh. Trong đó có chiếc chìa khóa cô vừa nhận được lúc sáng.

"Hơn nữa, anh cũng có chuyện muốn nói với em." Anh nói.

"Chuyện gì thế?"

"Cứ gặp nhau đã. Anh sẽ về nhà lúc 9 giờ. Trước khi tới gọi cho anh nhé." Anh đơn phương quyết định như vậy rồi tắt máy.

Sau khi dùng pasta cho bữa tối ở một nhà hàng gia đình có tiếng, Hiromi gọi điện thoại cho Yoshitaka. Anh đã về nhà. Đến nhanh lên nhé, anh nói bằng giọng đầy hân hoan.

Ngồi trên chiếc taxi hướng đến nhà Mashiba, Hiromi chìm trong cảm giác ghét bỏ chính mình. Vừa thấy không thoải mái trước kiểu bộc lộ hoàn toàn không day dứt của Yoshitaka, cô vừa buộc phải thừa nhận chính mình cũng cảm thấy vui mừng.

Yoshitaka vui ra mặt khi đón cô. Không hề tỏ ra vụиɠ ŧяộʍ, mọi hành động của anh đều rất thong thả.

Phòng khách thơm mùi cà phê.

"Lâu lắm rồi anh mới tự pha cà phê đấy. Chẳng biết có ngon không nữa." Yoshitaka vào bếp rồi quay trỏ ra với hai chiếc cốc trên tay. Có vẻ anh không dùng đĩa lót.

"Lần đầu tiên em thấy đấy. Anh Mashiba vào bếp."

"Vậy à. Có khi thế thật. Vì từ khi lấy cô ấy, anh chẳng động vào việc gì nữa."

"Cô giáo là người tận tâm mà." Hiromi nhấp một ngụm cà phê. Nó có vị rất đắng.

Yoshitaka cũng cong môi. "Chắc là nhiều cà phê quá."

"Để em pha lại nhé."

"Thôi. Không sao. Lần tới sẽ nhờ em sau. Phải rồi," anh đặt cốc cà phê lên giữa chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch. "Hôm qua, anh đã nói với cô ấy rồi."

"Quả nhiên..."

"Nhưng anh không nói rõ là em. Anh nói đó là một người mà cô ấy không biết. Chỉ không biết cô ấy tin đến đâu."

Hiromi nhớ lại khuôn mặt của Ayane khi gửi chìa khóa cho cô vào buổi sáng. Không thể nghĩ rằng nụ cười ấy ẩn giấu một ý đồ nào đó.

"Rồi cô giáo nói sao?"

"Cô ấy chấp nhận tất cả."

"Thật à?"

"Thật. Anh đã bảo rồi mà. Cô ấy sẽ không phản đối đâu."

Hiromi lắc đầu.

"Em nói ra điều này có thể hơi kỳ quặc nhưng... không thể hiểu được."

"Là quy tắc đó đấy. Quy tắc mà anh đã đặt ra. Dù sao đi nữa, nhờ đó mà giờ không còn phải lăn tăn gì nữa. Tất cả được giải quyết."

"Có thể yên tâm thì tốt quá."

"Đương nhiên rồi." Dứt lời, Yoshitaka liền đặt tay lên vai Hiromi và kéo cô lại gần. Hiromi ngả vào lòng anh. Cô cảm thấy đôi môi anh ghé sát vào tai cô. "Trước hết là, đêm nay em ở lại được rồi."

"Ngủ trong phòng ngủ ạ?"

Khóe miệng Mashiba trễ xuống.

"Phòng dành cho khách có giường ngủ. Đó cũng là giường đôi."

Với tâm trạng xen lẫn bối rối, phân vân, nhẹ nhõm và cả nỗi bất an thường trực từ trước, Hiromi khẽ gật đầu.

Sáng hôm sau, Hiromi vừa định pha cà phê ở bếp thi Yoshitaka bước vào.

"Cho anh thấy em khéo tay thế nào đi," anh nói.

"Em cũng chỉ được cô giáo dạy cho thôi."

"Thế cũng được. Cho anh xem nào." Yoshitaka khoanh tay trước ngực.

Hiromi xếp giấy lọc vào phễu, sử dụng muỗng đong để đổ cà phê. Nhìn lượng bột, Yoshitaka gật gù.

"Trước hết cho chút xíu nước nóng vào đây. Thật ít thôi. Rồi, chờ cho tới khi cà phê nở ra." Rót một lượng nhỏ nước đã đun sôi trong bình, đợi khoảng 20 giây, Hiromi tiếp tục rót nước. "Giống như vẽ một vòng tròn ấy. Cà phê sẽ nở bung lên, vừa rót vừa duy trì trạng thái đó. Nhìn mực nước trong bình đựng, đủ phần cho hai người thì gỡ phễu ra ngay. Nếu cứ để thế thì cà phê sẽ bị nhạt."

"Không ngờ lại khó thế."

"Trước đây anh vẫn tự pha mà."

"Anh dùng máy pha cà phê. Nhưng sau khi lấy Ayane là nó bị vứt luôn. Cô ấy nói pha kiểu này ngon hơn."

"Nhất định cô giáo biết anh Mashiba nghiền cà phê nên muốn pha ngon hết mức có thể đấy."

Miệng Yoshitaka trễ xuống, anh từ tốn lắc đầu. Mỗi lần Hiromi nhắc chuyện Ayane tận tụy đến mức nào, anh đều có biểu cảm như vậy.

"Cà phê vừa pha quả là uống rất ngon," Yoshitaka nói.

Chủ nhật thì Anzu House không mở cửa. Nhưng như vậy không có nghĩa là Hiromi được nghỉ ngơi. Cô còn dạy thêm cho một trường học văn hóa ở Ikebukuro. Đó cũng là công việc cô tiếp quản từ Ayane.

Yoshitaka bảo cô gọi điện cho anh sau khi xong việc.

Dường như anh muốn ăn tối cùng cô. Hiromi không có lý do để từ chối.

Lúc xong việc ở trường văn hóa thì đã quá 7 giờ, Hiromi vừa sắp đồ chuẩn bị ra về vừa gọi điện thoại. Nhưng cô không kết nối được với di động của Yoshitaka. Tuy có đổ chuông nhưng anh không bắt máy. Cô thử gọi vào máy bàn của gia đình Mashiba mà kết quả vẫn vậy.

Hay là anh ấy ra ngoài? Nhưng mình không nghĩ anh ấy để di động ở nhà.

Chẳng còn cách nào khác, Hiromi quyết định đi thẳng tới nhà Mashiba. Trên đường, cô thử gọi thêm vài cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được.

Cuối cùng cô cũng đến cửa nhà Mashiba. Nhìn qua cổng cô thấy phòng khách sáng đèn. Nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Hiromi quyết định lấy chiếc chìa khóa đang nằm trong túi. Đó là chìa khóa dự phòng mà Ayane gửi cô.

Cửa vào sảnh nhà đang khóa. Cô mở khóa rồi hé cửa. Gian phòng ngoài cũng sáng đèn.

Hiromi cỏi giày, đi dọc hành lang. Thoang thoảng hương cà phê. Không thể là mùi cà phê lúc sáng còn vương lại, Yoshitaka lại pha nữa à?

Mở cửa phòng khách. Ngay lập tức, cô đứng chết trân tại chỗ.

Yoshitaka nằm dưới sàn. Cốc cà phê đổ bên cạnh anh, chất lỏng màu đen loang trên nền nhà.

Xe cấp cứu, điện thoại, số máy là, số máy... Hiromi cầm di động bằng đôi tay run rẩy. Nhưng cô hoàn toàn khổng nhớ được mình phải bấm số máy nào. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi