SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   "Hàn Thiên tham kiến Trình môn chủ."
   "Tần Lãnh tham kiến Trình môn chủ."
   Lúc này, hai người bọn họ cũng chấp tay bái chào Trình Húy theo lễ nghĩa mà vãn bối nên làm.
   Trình Húy thấy thế, liền không mất hòa khí phất tay để cả hai không cần đa lễ. Trước hết tán thưởng Tần Lãnh :"Truy Phong Kiếm Quân đã lâu không gặp, xem ra kiếm pháp của tiểu hữu đã sắp có chỗ đột phá rồi a."
   "Đa tạ cát ngôn của môn chủ." Tần Lãnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
   Trong mắt Trình Húy hiện ra tán thưởng, sau đó lại nhìn về phía Hàn Thiên. Ánh mắt tìm tòi này không biết vì sao lại khiến Hàn Thiên cảm thấy quái quái :"Vị này là nhi tử của Hắc Bạch song hiệp, Hàn Thiên - Hàn thiếu hiệp có đúng không?"
   "Vãn bối chính là." Người đối diện là trưởng bối của Lục Trường Sinh, cho nên trong tiềm thức, Hàn Thiên liền không khỏi có chút câu nệ.
   Đối với thái độ của Hàn Thiên, Trình Húy cũng xem như vừa lòng. Mang theo một chút ý vị không rõ mà khen ngợi :"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a. Rất có phong phạm của Hàn đại hiệp năm xưa."
   Một trận lời dư thừa cứ thế trôi qua, Trình Húy cũng không muốn thất lễ, để khách nhân đứng trước cổng quá lâu. Cho nên liền thuận thế mời Quân Thường Tiếu cùng hai người Hàn Thiên vào trong.
   Chỉ là, ngay khi sắp đi vào, Hàn Thiên giống như lại nghe thấy một âm thanh từ phía sau truyền tới.
---------------------------
   "Ta còn nói là ai, thì ra là Lăng đại tiểu thư a."
   Chủ nhân của giọng nói âm dương quái khí này là một nam tử tuổi khoảng 20, mặc một thân hoa phục lấp lánh chói mắt. Gương mặt trắng bệch, lộ ra một cỗ âm trầm tử khí, hai mắt hơi vẩn đục, rõ ràng là túng dục quá độ gây ra.
   Nhìn thấy kẻ này, đám người xung quanh liền bắt đầu tị hiềm tránh né, tựa như tránh ôn dịch.
   Bởi vì kẻ này chính là tiểu nhi tử của Thánh chủ Vân Lan thánh địa, tên gọi Cố Thiếu Dương. Có xú danh là đệ nhất hoàn khố của tu chân giới, trên ức hiếp lão nhân, dưới cưỡng ép nữ tử,... Có thể nói là già trẻ không tha, hoành hành ngang ngược.
   Lúc này, Cố Thiếu Dương đang hất cằm, nghênh ngang đi tới. Theo ở phía sau gã là một tráng hán ôm lấy trọng kiếm, rõ ràng chính là hộ vệ, hơn nữa tu vi khẳng định là không thấp.
   Rất nhanh, gã liền đi tới bên cạnh một vị nữ tử. Nữ tử này mi thanh mục tú, hoa nhan nguyệt mạo. Một thân váy lưu tiên màu trắng lại khiến nàng càng thêm tươi mát thoát tục, tựa như phù dung chớm nở.
   Đôi mắt hạnh xám xịt, không có nửa phần sắc thái của nàng không chỉ không làm xấu đi dung mạo. Mà trái lại còn khiến người vừa thấy đã yêu, sinh lòng thương tiếc.
   Đối diện với Cố Thiếu Dương, mặc dù tu dưỡng tốt đẹp không cho phép nàng mở miệng mắng chửi người. Nhưng dù vậy, đôi mi thanh tú vẫn là hơi chau lại, rõ ràng là hơi khó chịu.
   "Làm sao vậy? Lăng tiểu thư gặp được ta giống như rất không vui a. Đúng rồi, hộ hoa sứ giả của ngươi đâu, không ở cạnh ngươi sao?" Phảng phất không nhận thấy sự mất kiên nhẫn của Lăng Thịnh Nam, Cố Thiếu Dương vẫn cười nói tiếp.
   Mà hộ hoa sứ giả trong miệng gã, chính là chỉ Lục Trường Sinh.
   Kỳ thật, từ khi còn nhỏ, Cố Thiếu Dương đã thích Lăng Thịnh Nam. Mỗi khi gã trêu chọc nàng, đều sẽ không ngoại lệ bị Lục Trường Sinh đánh đến sinh hoạt không thể tự gánh vác.
   Sau này, khi lớn lên, gã có ý định cưới nàng làm thiếp, bởi vì thân phận của nàng tương đối thấp, không thể đặt lên mặt bàn được.
   Chỉ là, khi gã mang sính lễ tới dạm hỏi, thì Lăng Thịnh Nam lại không chút do dự chối từ, ngay cả một chút mặt mũi cũng không chịu cho gã, đem gã đuổi khỏi Minh Nguyệt cư.
   Từ đó về sau, Cố Thiếu Dương liền bắt đầu ôm hận. Thậm chí không ít lần hạ ám chiêu ra tay với nàng. Nhưng không ngoại lệ đều bị Lục Trường Sinh phá hoại.
   Không cam tâm, Cố Thiếu Dương liền bắt đầu quấy phá chuyện hôn sự của Lăng Thịnh Nam. Tỷ như cho người đánh nhà trai thành tàn phế, chèn ép gia tộc cái gì,...
   Cho nên, sau thời gian dài cản trở, rốt cuộc cũng không còn người dám hỏi cưới Lăng Thịnh Nam nữa. Dẫn đến hiện giờ nàng đều đã hai mươi lăm, thành gái lỡ thì, nhưng lại thủy chung chưa có hôn phối.
   Mắt thấy Lăng Thịnh Nam sắp đi đến trước bậc thang, Cố Thiếu Dương linh quang chợt lóe, lập tức liền chạy tới kéo lấy tay nàng :"Lăng cô nương cẩn thận một chút, xem chừng vấp phải bậc thang a."
   Chỉ là thuận tay, gã còn sờ lấy eo nhỏ của nàng.
   "Cố công tử, thỉnh tự trọng." Lăng Thịnh Nam thất kinh hất văng tay Cố Thiếu Dương. Nhanh chóng lùi lại vài bước, cùng gã kéo dài khoảng cách, nghiêm giọng đạo.
   Thấy đối phương thế mà tránh thoát, sắc mặt Cố Thiếu Dương liền trầm xuống, bước nhanh về trước muốn bắt lấy nàng một lần nữa.
   Chỉ là, chưa để gã thực hiện thành công, đã có một bóng lưng chắn ở trước người Lăng Thịnh Nam. Đối phương thân cao bảy thước, một bộ mặc bào tung bay, đôi mày anh tuấn nhíu lại thật sâu, ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Thiếu Dương.
   "Cố công tử, giữa thanh thiên bạch nhật ức hiếp một nữ tử yếu đuối, giống như có chút quá phận rồi a?"
   "Có lẽ Trình môn chủ cũng không muốn nhìn thấy Cố công tử nháo sự ở trước cửa Đoạn Đao môn ngay ngày đầy tháng của nhi tử ông ấy đâu."
   Không thể không thừa nhận, lời nói của Hàn Thiên đã làm dao động đến ý chí của Cố Thiếu Dương. Mặc dù gã ngông cuồng tự đại, nhưng quả thật cũng không dám thẳng thừng làm phật lòng Trình Húy. Bởi vì đó đã không còn là tiểu đả tiểu nháo nữa, mà rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà.
   Cho nên, Cố Thiếu Dương chỉ có thể dừng bước. Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc qua thiếu niên anh khí mười phần trước mặt này :"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
   "Tại hạ Hàn Thiên, không biết Cố công tử còn có gì chỉ dạy?" Hàn Thiên tùy ý nói, nhưng rõ ràng cũng không đem Cố Thiếu Dương để vào mắt.
   Thái độ này của hắn, xem như triệt để chọc giận Cố Thiếu Dương. Thế nhưng, gã vẫn tỉnh táo dằn xuống, chỉ là sắc mặt âm trầm có chút không dễ nhìn.
   "Hàn Thiên có đúng không? Tốt, ta nhớ kỹ ngươi."
   Lạnh rên một tiếng, Cố Thiếu Dương liền phất tay áo, dẫn theo hộ vệ rời đi.
   Nhận thấy Cố Thiếu Dương đi rồi, Lăng Thịnh Nam mới tránh khỏi sau lưng Hàn Thiên, hướng hắn thi lễ :"Tiểu nữ đa tạ công tử tương trợ. Xin hỏi công tử có phải là nhi tử của Hàn đại hiệp và Lãnh đại hiệp hay không?"
   "Lăng cô nương không cần đa lễ." Vội vã đem Lăng Thịnh Nam nâng dậy, Hàn Thiên liền nghi hoặc gật đầu :"Cô nương nhận biết phụ mẫu của ta?"
   "Đã từng may mắn diện kiến phong thái của lệnh đường một lần." Lăng Thịnh Nam mỉm cười, tràn đầy nhu hòa ấm áp, khiến người cảm thấy tựa như xuân phong phất qua.
   "Khi nghĩa phụ nghĩa mẫu của tiểu nữ chưa mất, bọn họ cùng phụ mẫu của công tử có quan hệ rất không tệ. Thường xuyên ghé qua Minh Nguyệt cư uống trà đàm đạo."
   Hàn Thiên có chút bất ngờ. Nếu không phải Lăng Thịnh Nam nói ra, thì đến hiện tại Hàn Thiên cũng chưa từng biết được, thì ra phụ mẫu của mình và phụ mẫu của Lục Trường Sinh lại còn có tầng quan hệ này.
   Mặc dù ngạc nhiên, nhưng thấy Lăng Thịnh Nam muốn bước lên bậc thang, Hàn Thiên vẫn nhanh chóng chạy đến :"Để ta đỡ cô nương."
   "Đa tạ." Lăng Thịnh Nam cũng không từ chối, ưu nhã cười nhẹ. Vừa đi, nàng còn không quên cùng Hàn Thiên tán gẫu :"Sinh nhi rất thường ở trước mặt ta nhắc tới công tử."
   Lời này của Lăng Thịnh Nam, tựa như một hòn đá rơi vào trong mặt hồ, khiến đáy lòng Hàn Thiên lăn tăn gợn sóng. Kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng hỏi :"Huynh ấy nói thế nào?"
   "Nói công tử...rất tốt."
**Tỷ tỷ không hỗ là thần trợ công a. Thuyền trưởng đã lên tàu, các vị mau chóng đẩy thuyền nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi