SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Chỉ là, theo thời gian trôi qua, Hàn Thiên liền phát hiện ra chỗ không đúng. Bởi vì đã gần nửa canh giờ, vật trong tay hắn vẫn chưa từng có dấu hiệu mềm xuống. Mà tình huống của Lục Trường Sinh lại càng ngày càng tệ hơn, bắt đầu chảy máu cam!
   "Khốn kiếp!" Giận mắng một tiếng, Hàn Thiên chỉ hận không thể đem con hồ ly khốn kiếp kia đi tiên thi.
   Chỉ là, dù tức giận, hắn vẫn hoảng loạn lau đi máu mũi cho Lục Trường Sinh, cũng không thay y giải quyết nữa, mà muốn tìm ra 'phương pháp trị liệu' chính xác.
   Lúc này, bị dục vọng chi phối, đầu óc Lục Trường Sinh đã sớm trở thành một mảnh hồ nhão, không còn suy nghĩ được gì. Y chỉ biết, bản thân rất hư không, rất khó chịu, muốn thứ gì đó đến lấp đầy.
   Hàn Thiên vừa dời tay khỏi, y liền đã vặn vẹo thân mình. Bản năng cơ thể bộc phát ra, khiến y chủ động tiếp cận 'tảng băng' có thể xoa dịu độ nóng của bản thân. Giống như một đầu mãng xà, chậm rãi dán lên người Hàn Thiên.
   Lúc này, Hàn Thiên đã rơi vào tư thế nửa nằm nửa ngồi, bị Lục Trường Sinh cưỡi ở trên người. Y phục của y lúc này đã xốc xếch, hỗn độn bất kham. Tiết khố không biết đã vứt tới nơi nào. Ngoại sam lỏng lẻo treo trên khuỷu tay. Nửa người trên gần như trần trụi ánh vào mắt hắn.
   Vốn dĩ, với tình trạng hiện tại của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên chỉ cần dùng tý sức liền đã có thể đẩy y ra. Thế nhưng, bản thân Hàn Thiên lại giống như bị người điểm huyệt đồng dạng, ngồi ngây ra đó, ngốc lăng nhìn từng động tác của y.
   Lục Trường Sinh cúi xuống, hôn lên khóe môi Hàn Thiên. Nhưng bởi vì đối phương cứng nhắc, không đáp lại, nên y liền chuyển dần xuống, ngậm lấy hầu kết của hắn, đầu lưỡi khẽ liếm một cái. Eo lại không khỏi vặn vẹo.
   "Lục...Lục...Lục Trường Sinh..." Từ lúc sinh ra cho đến giờ, Hàn Thiên chưa từng cảm thấy, thì ra nói được một câu hoàn chỉnh lại khó đến mức này.
   Hắn có thể cảm nhận được, cách một lớp y phục, mông của y đang trần trụi dán lên trên tiểu huynh đệ của hắn. Thậm chí, có một chút chất lỏng không tên còn đang liên tục thấm ướt mảnh y phục này của hắn!
   Lúc này, Hàn Thiên rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao bản thân giúp y luật động lại không thành công rồi. Bởi vì thứ cần giải toả cũng không phải 'mặt trước', mà là 'mặt sau'!
   "Ta nóng quá...Cho ta..." Lục Trường Sinh khốn khổ thều thào, cầu xin Hàn Thiên. Đôi mắt hoa đào phủ lên một tầng sương mù mông lung. Nốt ruồi son ở đuôi mắt lại càng thêm yêu diễm. Tựa như yêu tinh mị hoặc lòng người.
   Lúc này, tim đập như sấm, Hàn Thiên căn bản là không nghĩ được gì nữa. Mãn đầu óc đều là từng cái nhăn mày, từng tấc da thịt trên người đối phương.
   Hắn muốn chiếm lấy người này! Muốn đem đối phương lộng khóc, thút thít cầu xin dưới thân mình.
   Về phần sư tôn...Đã sớm bị hắn ném tới tận phương trời nào.
   "Lục Trường Sinh..." Hàn Thiên gần như dùng hết khí lực nói ra, trực tiếp gượng dậy, đem Lục Trường Sinh đặt ngược xuống dưới thân. Âm thanh ẩn chứa nguy hiểm :"Đây là chính ngươi muốn. Sau này cũng đừng tìm ta khóc."
   Hàn Thiên thừa nhận, bản thân chỉ là một phàm phu tục tử, không phải thánh nhân, cũng chả phải Liễu Hạ Huệ.
   Hắn tôn sùng thần linh, nhưng vẫn sẽ bị yêu tinh mê hoặc.
   Huống chi, trong lòng hắn đã sớm đối với đối phương sinh ra dục vọng không nên có. Nay, đối phương còn không một mảnh vải che thân nằm trong lòng hắn, năm lần bảy lượt khiêu khích, đưa tới tận cửa. Dục hỏa của hắn liền giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đem lý trí đốt trụi.
   Hàn Thiên cúi đầu lấp kín đôi môi đang không ngừng phàn nàn, nỉ non kia. Đầu lưỡi bá đạo vói vào miệng y, đem lưỡi của y câu lấy.
   Bàn tay lại lần mò, vuốt ve dọc theo làn da non mịn hơn cả nữ tử này, tìm tới cánh mông đầy đặn, săn chắc kia, ở trong tay nắn bóp, xoa lấy.
   "Ưm..." Lục Trường Sinh yếu ớt vịn lên vai hắn. Không khí trong phổi đều bị đối phương cướp đoạt. Bị đối phương xoa nhẹ vài cái, Lục Trường Sinh đã mềm nhũn cả người, càng thêm khó chịu.
   Lúc này, bàn tay của Hàn Thiên đã chuyển dần đến nơi hậu huyệt của Lục Trường Sinh. Quả nhiên, không ngoài dự đoán liền chạm tới một mảnh ẩm ướt. Không chịu cản trở, hắn liền thử cho một ngón tay vào trong thâm dò.
   "Không...Ân...a..." Lục Trường Sinh lắc đầu nguầy nguậy, liên tục phát ra những âm thanh không rõ hỉ nộ ái ố. Dị vật tiến vào, khiến y vừa sợ hãi, lại vừa chờ mong.
   Nhìn thấy Lục Trường Sinh đã tiếp nhận được, Hàn Thiên lại chậm rãi nhét thêm một ngón tay vào nữa. Vách tường chật chội từ ba bên bốn phía bủa vây, tựa như muốn đem hai ngón tay của hắn nuốt trọn.
   Học theo động tác giao hoan, ngón tay của hắn cũng thọc vào rút ra, mang theo tiếng 'nhóp nhép' dâm mĩ.
   "Ngô...A...a......không muốn..." Dục hỏa bị câu lên sâu đậm, Lục Trường Sinh chỉ còn tuân theo bản năng dục vọng của mình, đón hùa theo Hàn Thiên. Trong miệng phát ra lãng thanh lộn xộn, không rõ. Hai tay nắm lấy cánh tay của hắn, tựa như giữ lấy ngọn cỏ cứu mạng.
   Cuối cùng, âm thanh của Lục Trường Sinh liền trở nên cao vút, trực tiếp phóng thích lên tay Hàn Thiên. Đồng thời, lý trí cũng khôi phục được một phần nhỏ. Ít nhất là cảm nhận được bản thân đang bị người bạo cúc hoa.
   "Tránh ra..." Lục Trường Sinh tựa như con cá mắc cạn, thều thào nói.
   Chỉ là rất tiếc, bởi vì âm thanh quá nhỏ nên Hàn Thiên cũng không có nghe thấy. Nhưng dù thật nghe được đi nữa, chẳng lẽ hắn lại có thể dừng ngựa bên bờ vực?
  Quần đều đã kéo xuống rồi a. Còn dừng cái rắm!
   Nhận thấy có một vật cứng rắn đang đặt ở sau huyệt khẩu của mình, Lục Trường Sinh trong nháy mắt liền hoảng loạn. Vội vàng lùi lại muốn tránh né. Nhưng bởi vì cơ thể mềm yếu vô lực, cho nên chỉ có thể tuyệt vọng đánh đánh bả vai của Hàn Thiên, làm ra kháng cự.
   "Đừng mà, đừng đối với ta như vậy."
   Mặc dù đã không phân biệt nổi kẻ muốn cường X mình là ai. Nhưng một tên trai thẳng như Lục Trường Sinh vẫn không muốn bản thân bị một nam nhân khác đè.
   Nắm đấm của Lục Trường Sinh rơi vào trên vai, chỉ tựa như đang gãi ngứa cho Hàn Thiên.
   Nhìn thấy y khóc, hắn liền lập tức cúi đầu hôn lên đuôi mắt cùng nốt ruồi son của y. Thấp giọng hống :"Đừng khóc, một lát sẽ hết đau ngay thôi."
   Nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng thao lộng nam tử dưới thân mình. Hàn Thiên liền cố gắng ôn nhu hết sức có thể, chậm rãi đưa phân thân đã sớm trướng to của mình vào trong tiểu huyệt của đối phương.
   Dị vật xâm nhập mang đến cảm giác trướng bạo, mặc dù có Mê Hồn Hương giúp đỡ với tác dụng như xuân dược, cộng thêm Hàn Thiên đã chậm rãi tìm tòi. Nhưng Lục Trường Sinh vẫn là đau đớn không thôi. Bởi vì kích cỡ của đối phương đơn giản là quá mức kinh khủng!
   "A...đau..."
   Theo một tiếng kêu đau của Lục Trường Sinh vang lên, Hàn Thiên liền hạ ngoan tâm, trực tiếp tiến vào tận cùng.
   Lúc này, Lục Trường Sinh đã tựa như con diều nhỏ đứt dây, chết lặng bấu víu lấy y phục tán loạn trải ở dưới thân. Đau đớn từ tâm lẫn thân, khiến y gần như sắp hỏng mất.
   Vốn còn đang muốn xoa dịu cảm giác của y một chút. Nhưng những lời lầm bầm, nức nở kế tiếp của y, lại hung hăng tạt cho Hàn Thiên một xô nước lạnh, lạnh từ đầu tới chân, thấm vào tận tâm can.
   "Ô ô...ngươi cút đi...ta không muốn..."
   "Hic...Sư Ca, cứu ta...Sư Ca...Sư Ca..."
**Quả gì mà cay cay thế, xin thưa rằng quả báo, quả báo thì vẫn còn nhiều... Đảm bảo đủ để Tiểu Thiên đồng học gặm tới hết truyện, tẩy sạch mùi tra trên người mình nha. ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi