SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   "Tốt. Nếu Lục công tử đã đòi, bổn thánh chủ đây liền trả." Sắc mặt Vân Lan Thánh chủ tái xanh, phất tay một cái, một chiếc nhẫn trữ vật liền rơi vào tay Lục Trường Sinh. Ánh mắt bà rét lạnh đến đáng sợ, rõ ràng đã tức giận không nhẹ.
   Lục Trường Sinh mỉm cười thu hồi giới chỉ, lặng yên thả linh lực vào trong. Khi nhìn thấy đống lớn linh thạch bày biện ở bên trong, ý cười trong mắt y liền càng sâu.
   Lúc này, Cố Thiếu Dương và Hàm Hương cũng đã mặc xong y phục. Vân Lan Thánh chủ bởi vì nghẹn một bụng hỏa khí, nên cũng lười đi cáo từ đám người.
   Chỉ là, ngay khi bà sắp dẫn theo bọn họ rời khỏi. Thì Lục Trường Sinh đã vội kêu lại :"Đợi đã Thánh chủ!"
   "Lục Trường Sinh! Ta nói cho ngươi biết, thứ gì cũng phải một vừa hai phải, đừng có được đằng chân lên đằng đầu!" Tâm tính của Vân Lan Thánh chủ ngay tức khắc liền nổ. Ánh mắt thậm chí còn xen lẫn một tia sát khí.
   Nhìn thấy bà như vậy, Lục Trường Sinh cũng không sợ hãi, chỉ là cười tươi làm lành :"Ngươi trước bình tĩnh cái đã. Ta chỉ là muốn chúc các ngươi lên đường bình an mà thôi, cần gì phải nổi giận như vậy chứ?"
   Lúc này, ngay cả tâm tư muốn chặt kẻ này thành tám khúc, Vân Lan Thánh chủ đều có.
   Nhưng rốt cuộc, bà chỉ có thể xám xịt mặt, thu hồi lại khí thế hung hãn khi nãy.
   Chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa nửa bước, âm thanh của Lục Trường Sinh đã từ phía sau truyền vào tai bà :"Thánh chủ, người xưa có câu, sính làm thê, trộm làm thiếp, ngươi hiểu ý của ta chứ?"
   "Sẵn đây cũng xin chúc lệnh lang và lệnh nữ răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn a."
  Nghe xong, bước chân của Vân Lan Thánh chủ không khỏi loạng choạng một cái.
   Kẻ này đúng là đủ độc a. Lời này của y vừa ra, sau này liền định chắc Hàm Hương không thể làm chính thê của Cố Thiếu Dương rồi, mà chỉ có thể ủy khuất làm một cái tiểu thiếp mà thôi.
   Sau khi Vân Lan Thánh chủ đi rồi, Trình Húy mới bắt đầu tạ lỗi với đám người, giải tán tân khách tham gia đại hôn.
   Đến khi mọi người đều rút khỏi, Kha Nương mới lôi Lục Trường Sinh vào một gian phòng riêng. Nghiêm mặt hỏi y :"Sinh nhi, con nói thật cho ta biết, chuyện này có phải là do con bày ra hay không?"
   Thế gian này làm gì lại có chuyện trùng hợp như vậy được. Hôm trước Lục Trường Sinh chỉ vừa nói bọn họ sẽ lời to, thì hôm nay liền đã xảy ra chuyện, hơn nữa cộng với đủ loại biểu hiện của y. Nếu nàng còn tin chuyện này thuần túy là trùng hợp, thì mới có quỷ đâu.
   "Chuyện đó ngài không cần nhọc tâm a." Cố tình lảng tránh vấn đề này, Lục Trường Sinh liền lấy viên không gian giới chỉ mà Vân Lan Thánh chủ đưa khi nãy nhét vào tay Kha Nương.
   "Ngài cầm lấy thứ này, lát nữa cũng chuyển lời cho nhị thúc, bảo ông ấy sai người đi Vân Lan Thánh địa tiếp quản 40 tòa linh mạch kia đi."
   Cũng không cho Kha Nương cơ hội phản đối, Lục Trường Sinh đã cười hì hì, mở cửa chạy đi :"Ngài không cần từ chối a. Cứ xem như đây là quà sinh thần ta tặng cho Tiểu Oa đi. Dù sao ta cũng là đường ca của hắn."
   "Sinh nhi!" Nhìn theo bóng lưng của y, Kha Nương không khỏi ảo não lắc đầu, bất đắc dĩ đem giới chỉ thu hồi.
   Quả nhiên, chất tử này của nàng vẫn là tính tình này, một khi đã quyết định gì đó, thì cho dù là có chín trâu cũng không kéo lại được.
   Nhưng mà, làm nhị thẩm của y, nàng làm sao lại có thể tham lam tài sản của y được chứ? Cho nên, nàng sẽ tạm giữ những thứ này ở đây, sau này sẽ tìm cơ hội trả hết lại cho y.
------------------------------
   Trở về phòng, Hàn Thiên dù có lăn lộn thế nào thì vẫn cứ không ngủ được. Bởi vì tâm trạng của hắn lúc này đang rất rối rắm.
   Vui vì đại hôn của Lục Trường Sinh bị hủy, y không cần lấy thê tử nữa. Nhưng đồng thời lại lo âu, không biết y có thể vì nữ nhân đó mà đau buồn hay không.
   Chỉ là, không để hắn suy nghĩ nhiều hơn, cửa phòng liền đã bị gõ vang :"Sư Đệ! Đã ngủ hay chưa?"
   Giọng nói Lục Trường Sinh vừa vang lên, Hàn Thiên liền đã ngồi bật dậy. Lập tức đi ra mở cửa.
   Lúc này, y đang ở đứng bên ngoài, một bộ bạch y tung bay trong gió, từng hàng hoa văn đan hạc màu hồ thủy cũng tựa như sống lại, sinh động như thật.
   "Cảm thấy có chút buồn bực, nghĩ rủ ngươi uống rượu, có đi hay không?" Vừa nói, Lục Trường Sinh vừa nâng vò rượu to đến trước mặt của hắn.
   Đối diện với ánh mắt sáng quắc, rực rỡ lóa mắt của y, Hàn Thiên không thể nói ra được lời chối từ nào. Chỉ có thể thành thật với tâm ý của mình :"Được thôi."
   Vốn dĩ, Lục Trường Sinh là muốn lôi Hàn Thiên lên nóc nhà, vừa ngắm trăng vừa uống rượu giống như trong mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp thường gặp.
   Chỉ là, suy nghĩ thật kỹ, y liền quyết định thay đổi chủ ý. Tránh bị người ta nói là bản thân bắt chước, làm theo logic cũ.
   Cho nên một khắc sau, trong Tĩnh Xu viện, thân ảnh Lục Trường Sinh và Hàn Thiên liền xuất hiện ở trên cành hoa mận cao nhất.
   Cành cây rất lớn, vừa đủ để hai người ngồi song song. Nơi đây cách mặt đất hơn mười trượng, có thể dễ dàng đem phong cảnh khắp Vạn Kiếm tông thu vào đáy mắt.
   Mặt trăng gần sát bên tay, phảng phất chỉ cần với tay liền sẽ có thể đem nó hái xuống.
   Thu phong lướt qua, cuốn bay vô số cánh hoa trắng rơi vào trên thân ảnh Lục Trường Sinh. Khung cảnh đẹp như ảo mộng.
   "Hôm nay không mời ngươi uống rượu hoa mận nữa, mà sẽ chuyển sang uống Thất Lý Hương."
   Lục Trường Sinh vừa mở vò rượu ra, mùi rượu bên trong liền đã lập tức xông thẳng ra ngoài. Rượu chưa vào, nhưng lòng người đã say.
   "Lần trước ngươi gian lận nên không tính. Lần này không được sử dụng linh lực giải rượu nữa, có biết không?" Trước khi uống, Lục Trường Sinh còn không quên trừng mắt cảnh cáo Hàn Thiên. Điệu bộ nếu ngươi dám gian lận nữa, ta sẽ cùng ngươi tuyệt giao.
   Phì cười, Hàn Thiên liền gật đầu, cũng không tiếp tục trêu đùa y nữa. Vô cùng nghiêm túc uống rượu.
   Thất Lý Hương mặc dù hương thơm rất đậm, nhưng trên thực tế, độ rượu cũng không nồng. Uống vào có cảm giác như đang uống nước trái cây ở hiện đại.
   Đây là Lục Trường Sinh cố ý chọn. Bởi vì y biết cái tên Hàn Thiên này tửu lượng cũng không cao. Khó khăn lắm y mới tìm được bạn rượu, nếu hắn một ly liền say, kia chẳng phải là rất không thú vị?
   Đương nhiên, Hàn Thiên cũng rất nhạy cảm nhận ra việc này. Trên mặt không khỏi xuất hiện tiếu dung, nghi vấn :"Sư Tỷ, sao ngươi không tìm Sư Ca uống rượu mà lại tìm ta a?"
   "Đừng nói, đừng nói." Bưng lấy vò rượu, uống vào một ngụm lớn, Lục Trường Sinh liền khoát tay :"Sư Ca uống rượu rất tệ, ba ly liền đã say, uống với hắn rất nhàm chán."
   Nghe thấy lời giải thích của y, Hàn Thiên cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
   Y nói như vậy, chứng tỏ một chuyện, ít nhất là về mặt tửu lượng, hắn vẫn thắng qua Tần Lãnh một bậc.
   Nhưng đồng nghĩa với việc đó chính là, bởi vì Tần Lãnh tửu lượng kém, nên y mới tìm đến hắn. Chứ nếu Tần Lãnh có tửu lượng cao, thì y đã tìm hắn ta uống rượu rồi, nào tới phiên hắn có đúng không?
   "Sư Tỷ, chuyện của nữ nhân đó...ngươi không buồn sao?" Khi hỏi tới việc này, Hàn Thiên không khỏi khẩn trương, sợ làm Lục Trường Sinh không vui.
   Chỉ là, hắn đã cả nghĩ quá rồi, Lục Trường Sinh làm sao lại không vui được chứ? Trái lại, còn rất sảng khoái nữa là :"Có gì phải buồn a? Thế gian vạn bụi hoa, cần gì phải treo cổ trên một gốc cây kia chứ?"
   "Mộng tưởng của ta, chính là trở thành người đứng đầu thiên hạ, khuấy đảo phong vân, cưới hết mỹ nhân trong thiên hạ này!"
   "Còn ngươi, Sư Đệ? Mộng tưởng của ngươi là gì?" Hùng khí vạn trượng, Lục Trường Sinh liền hứng thú hỏi Hàn Thiên.
   Trên mặt Hàn Thiên nhẹ treo lên nụ cười ôn nhu. Có lẽ do rượu làm say lòng, hắn chỉ cảm thấy thâm tâm ngọt ngào, bất tri bất giác nói ra lời từ tận phế phủ :"Mộng tưởng của ta...là muốn cưới được người đứng đầu thiên hạ, có thể khuấy đảo phong vân."
   Nghe được miêu tả của hắn, trong đầu Lục Trường Sinh liền tự động nhảy ra mấy chữ : Kiếm Thiên Tôn.
   Đúng vậy, Kiếm Thiên Tôn là người có bối phận cùng quyền lực đứng đầu tu chân giới. Hơn nữa, người Hàn Thiên thích vốn dĩ liền chính là hắn. Cho nên, việc này cũng không có gì đáng giá bất ngờ cả.
   Vì vậy, Lục Trường Sinh liền nâng cao vò rượu, hướng về phía mặt trăng hô to :"Tốt! Cạn vò rượu này, chúc Sư Đệ đạt thành tâm nguyện, cưới được nam nhân đứng đầu thiên hạ này!"
   "Cạn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi