SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Không ngừng chưởng vào trên lưng Hàn Thiên, nhưng vẫn bị hắn ôm chặt. Cuối cùng, Lục Trường Sinh cũng triệt để nổi điên, năm ngón tay ngưng tụ ma khí, hóa thành lợi trảo đâm vào trong ngực hắn.
   Lúc này, Hàn Thiên vẫn không buông y ra, dù cho lồng ngực đã bị đâm xuyên. Trái tim cũng đang bị y nắm giữ. Nhưng hắn vẫn khó khăn nặn ra một nụ cười ôn nhu :"Có cảm nhận được không? Tâm của ta...đang vì ngươi mà đập..."
   Máu tươi của hắn tựa như ôn tuyền, kích thích lý trí của Lục Trường Sinh. Bàn tay y vẫn có thể lờ mờ nhận thấy từng nhịp đập của tâm hắn. Lúc này, chỉ cần y dùng sức, trái tim đang nhảy nhót này liền sẽ triệt để vỡ nát, không còn sinh cơ.
   Nhưng lúc này, y lại không thể nào xuống tay được. Đầu óc y có chút đau, sát lục chi khí đang bao khỏa lấy lý trí cũng chậm rãi mài mòn.
   Tâm của y, vì sao lại đau như vậy?
   "Sinh nhi, không sao rồi. Không ai tổn thương được ngươi nữa cả." Hàn Thiên ôm lấy Lục Trường Sinh, để y gục đầu lên vai mình. Bàn tay lại vuốt ve mái tóc rối bời của y.
   Âm thanh hắn lúc này vô cùng nhẹ, nhưng lại tựa như ánh đuốc trong đêm đen, soi sáng cho y.
   "Ngoan, ta ở đây."
   Lục Trường Sinh rút những ngón tay đang cắm sâu vào ngực hắn ra. Máu tươi sềnh sệt bên trên, khiến y không khỏi hoảng hốt ôm lấy vai hắn :"Ta...ta xin lỗi..."
   "Ta mang ngươi đi tìm Huyền Vũ." Lúc này, lý trí của y đã trở về, tâm cũng triệt để bình tĩnh lại.
   Hàn Thiên thở ra một ngụm trọc khí, nuốt vào một viên đan dược trị thương. Nhưng vết thương trên ngực vẫn còn đang thấm đẫm huyết tinh.
   Nơi mà y vừa xé mở, vừa vặn cũng chính là vết thương do kiếm đâm hôm trước.
   Vết thương đó vốn là chưa khỏi hẳn, nên lúc này cũng càng thêm nghiêm trọng.
   Phát hiện hắn đã không còn sức lực tự đứng dậy nữa, Lục Trường Sinh liền lập tức đem tay hắn quàng qua vai mình, gắng sức đỡ dậy.
   Kỳ thực, tình trạng của Lục Trường Sinh lúc này cũng không tốt hơn hắn là bao, cộng thêm thể trạng của hắn cũng lớn hơn y một vòng, nên y đỡ hắn, liền hiện ra vô cùng phí sức.
   Lục Trường Sinh lôi kéo Hàn Thiên đến gần chỗ Chu Tước và Thanh Long đang ngồi đả tọa, khản giọng hỏi :"Thanh Long...Huyền Vũ nàng..."
   "Huyền Vũ ngất xỉu rồi." Thấy thần trí Lục Trường Sinh đã hồi phục, Thanh Long mới thở ra một hơi. Đồng thời cũng biết được ý định của y, cho nên liền bổ sung :"Ta đã đưa tín hiệu, để y sư ma tộc đến dưới chân núi. Ngài..."
   Vốn nghe nói Huyền Vũ đã bất tỉnh, Lục Trường Sinh còn sợ hãi một trận. Nhưng khi nghe tới câu sau, y liền đã không chút chậm trễ quay đầu, đỡ Hàn Thiên đi dọc xuống chân núi.
   "Hàn Thiên, chịu đựng."
   Bước chân nặng trĩu đạp vào trên tuyết, sắc mặt Lục Trường Sinh cùng Hàn Thiên đều đã tái nhợt không chút huyết sắc.
   Mặc dù hai chân tê cứng, nhưng y cũng không chậm trễ một giây nào, tiếp tục tiến về phía trước.
   "Hàn Thiên!"
  "Ta tại."
  "Hàn Thiên!"
  "Ta tại."
   "....................."
   Lục Trường Sinh không ngừng gọi tên đối phương. Mỗi một lần, hắn đều kiên nhẫn hồi đáp.
   Bởi vì hắn biết rõ, y đang sợ, sợ hắn vĩnh viễn cũng không thể đáp lời y được nữa.
   "Sinh nhi, bỏ ta xuống đi."
   Nghe Hàn Thiên suy yếu nói, Lục Trường Sinh liền lắc đầu :"Không, ta không bỏ!"
   Chỉ là lúc này, Hàn Thiên lại bắt đầu giãy giụa. Thái độ kiên quyết của hắn, khiến y không thể không dừng lại bước chân, đỡ hắn ngồi xuống, để hắn tựa lưng lên vai mình.
   "Sinh nhi...ta cảm thấy...bản thân có lẽ sắp phải chết rồi..."
   "Không! Ngươi phúc lớn mạng lớn, không phải hai kiếp trước ngươi vẫn có thể tồn tại đến giờ sao? Ngươi sẽ không chết. Sẽ không!" Nghe hắn nói như vậy, Lục Trường Sinh ngay tức khắc liền phản bác.
   Lúc này, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đôi môi trắng bệch cố nhếch lên, tạo thành nụ cười nhạt :"Vạn sự bất quá tam, ngươi chưa từng nghe nói sao?"
   "Ta không nghe! Ngươi không phải đã nói muốn vén chăn cho ta cả đời, muốn thủ hộ ta một đời bình an sao? Hàn Thiên, ngươi không được chết, ngươi phải thực hiện lời hứa đi chứ!!!"
   "Nếu ngươi dám chết, ta liền sẽ lấy người khác, sau đó mang kẻ đó đến trước mộ ngươi, xem ngươi có tức đến sống lại hay không!!!"
   Nhìn Lục Trường Sinh vì mình mà khóc, Hàn Thiên vừa đau xót, lại vừa có phần thỏa mãn cùng buồn cười. Ánh mắt hắn giờ phút này phảng phất hóa thành vô tận đại hải, sự nhu tình bên trong, tựa như muốn đem y nhấn chìm.
   Hắn đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho y, gương mặt xen lẫn một cỗ chua xót nói :"Nếu thật vậy...nếu kẻ đó thật lòng yêu ngươi...ngươi liền cùng y sống hết đời đi."
   "Y sẽ thay ta giúp ngươi vén chăn, mỗi buổi sáng nhìn thấy dung nhan của ngươi, mỗi buổi tối lại hôn chúc ngươi ngủ ngon, cùng ngươi bạc đầu giai lão..."
   Càng nói, ánh mắt Hàn Thiên liền càng thêm mông lung. Giọng nói cũng ngày càng nhỏ dần, nhưng tiếu dung của hắn vẫn chân thành đến vậy.
   Hai mắt Lục Trường Sinh mở to nhìn hắn, nước mắt đã sắp chảy cạn.
   Bàn tay hắn rất lạnh, lấy ra Khôn linh nhét vào trong tay y. Bao khỏa lấy bàn tay của y, tựa như muốn hiến dâng hơi ấm cuối cùng cho đối phương.
   "Mong y có thể thay ta...nguyện ngươi một đời bình an."
   'Ào'
   Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vô số hạt tuyết. Đọng lại trên tuấn nhan kia.
   "Hàn Thiên...ngươi đừng đùa nữa...tỉnh dậy đi mà..." Không có cuồng hô, không có tê tâm liệt phế kêu gào. Lục Trường Sinh chỉ có thể không ngừng cầu xin đối phương.
   "Ngươi đừng ngủ, cầu xin ngươi, xin ngươi tỉnh lại đi..."
   "Ta yêu ngươi. Không phải ngươi liền không thể. Ngươi muốn nhìn ta đau khổ sống hết đời sao? Ngươi nỡ nhẫn tâm như vậy sao?!!"
   Lục Trường Sinh ôm chặt lấy cơ thể lạnh cóng của hắn, không ngừng nức nở. Lệ nóng tuôn rơi, trở thành thứ ấm áp cuối cùng giữa thiên địa này.
   Bỗng dưng...
   Một bàn tay lại vươn ra, lau đi nước mắt nơi khóe mi của y.
   "Ta đương nhiên là không nỡ để kiều thê phòng không gối chiếc, trở thành góa phụ suốt cuộc đời rồi."
   Âm thanh này vừa vang lên, Lục Trường Sinh ngay tức khắc liền ngẩng đầu. Vừa vặn đối diện với ánh mắt hàm chứa ý cười của Hàn Thiên.
   Thấy y nhìn mình, Hàn Thiên cũng không sợ hãi, trái lại còn cười trêu chọc :"Nhìn thấy dung nhan của ái thê, ta liền cảm thấy tiêu diêu miền cực lạc."
   Lúc này, nếu không nhận ra bản thân bị đùa bỡn, thì Lục Trường Sinh cũng phải xin lỗi chỉ số thông minh của mình rồi.
   Nghĩ tới bộ dạng đau khổ của mình khi nãy, y liền vừa thẹn vừa giận, đấm vào trên ngực hắn, mắng.
   "Tiêu diêu miền cực lạc cái đầu của ngươi! Hàn Thiên! Ngươi dám gạt ta!!!"
   Bị đấm một cái, Hàn Thiên ngay tức khắc liền không khống chế được phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hơi thở cũng suy yếu hơn nhiều :"Ai...đau... Ngươi muốn mưu sát thân phu sao?"
   ‎
   ‎"Hả?" Nhìn thấy Hàn Thiên hộc máu, Lục Trường Sinh mới kịp phản ứng lại. Giận dữ đều trôi đi hết, không dám loạn động :"Ta xin lỗi..."
   Lúc này, một đám người cũng từ dưới núi đi lên. Rõ ràng chính là viện quân mà Thanh Long nói đến.
   Thấy Lục Trường Sinh, bọn họ liền muốn hành lễ. Nhưng lúc này, y đã không còn quản được nhiều như vậy nữa, lập tức hạ lệnh :"Mau...mau cứu hắn."
   "Vâng." Đám y sư không dám chậm trễ, lập tức chạy tới cứu trị cho Hàn Thiên.
   Lúc này, Hàn Thiên vẫn nắm chặt lấy tay áo Lục Trường Sinh, không cho y đi. Đồng thời lại lựa thời cơ làm nũng, được voi đòi tiên.
   "Sinh nhi~ Ta có chút hồi tưởng bát cháo ngươi nấu a. Nhưng hôm đó ngươi lại đem cho Tần Lãnh ăn cả rồi..."
   "Quay về nấu cho ngươi."
   "Sinh nhi là tốt nhất! Vậy Sinh nhi có thể đút cho ta ăn sao?"
   "Cút!"
---------------Chính Văn Hoàn--------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi