SỰ ĐỘC CHIẾM CỦA ÁC MA VÔ TÌNH 2

Âm thanh quyến rũ đầy từ tính nhẹ nhàng tựa như gió xuân ghé đến, tia lửa nóng rực trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm, cả người run lên, Lạc Khuynh Thành bắt đầu trở nên khẩn trương đến thắt cả tâm can!

"Đổi..."

Đổi phương pháp chơi đùa?

Không xong rồi! Cô không đủ trình độ cùng anh ngoạn, càng không thể chịu đựng nổi sự cường đại của anh, bình thường đã khiến cô sống chết không yên, giờ anh còn muốn hành hạ cô thế nào đây?

"Không..."

Bờ môi tái nhợt run rẩy mấp máy, cô kinh ngạc nhìn German vài lần, đầu không ngừng phe phẩy, cô nhanh chóng xoay người vốn muốn chạy trốn, nhưng động tác lại so với German chậm hơn một nhịp, anh nhẹ nhàng như không bế cô lên, ngay cả đường sống cũng không tha cho cô.

"German, anh muốn đưa em đi đâu?"

Vì sao phải bế cô?

"Ngoan, không vội, lập tức sẽ biết."

Môi mỏng nhẹ cong, ý trên mặt chữ, German dùng loại ngữ khí dụ dỗ lừa gạt trẻ con hòng trấn an cô, nhưng có trời mới biết, giọng điệu này của anh, thật khiến cho người khác kinh hãi.

Cả người giật nảy, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất an, cô bị anh bế đi đến... bàn gương đứng.

Đây là phòng của anh, vốn dĩ ban đầu căn phòng chỉ là một mảng trống rỗng, lạnh lẽo, không có bao nhiêu là đồ trang trí, chỉ bởi vì có sự xuất hiện của cô, nên mới mua thêm vài món để tạo không gian thêm phần ấm áp, cái bàn gương trang điểm này cũng là một trong số đó, bây giờ anh lại bế cô đến đây làm cái gì? Lẽ nào lại muốn chơi trò gì trước gương như lần trước?!

Mắt dài cụp xuống, German hứng thú quan sát mỗi sự biến đổi biểu cảm trên gương mặt Lạc Khuynh Thành, từ lo lắng đến bối rối, sau đó là bất lực, sợ hãi, chỉ bằng phản ứng này đã đủ khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, anh nghiêng người, một bàn tay giữ eo cô, một bàn tay khác mở rộng, trong giây lát, đã xé rách bộ đồ lót màu đỏ cao cấp!

Bộ đồ lót màu đỏ trong nháy mắt, vỡ vụn tung bay giữa không trung, giống như hàng vạn cánh hoa hồng huyễn hóa thành mưa huyết sắc dung hợp cùng bóng đêm, nhuộm đẫm ra một loại mị lực có sức dụ hoặc lòng người.

Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết không quá gọi là lạnh, chỉ là nếu như không có quần áo trên người, mặc cho khí lạnh vô tình hôn lên làn da trầ.n trụi, Lạc Khuynh Thành cũng không khỏi rùng mình một cái.

German, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Cánh tay tráng kiện vừa nhấc, hoàn mỹ chính xác xé một lớp vải mềm từ khăn tắm ra thành một đoạn dài, sắc mặt anh tối sầm có phần ghê người không ai có thể đoán được liệu trong đầu anh đang nghĩ gì, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy có gì đó không đúng, nháy mắt, cô cảm thấy hai cánh tay mình chợt căng cứng.

Đầu quả tim run rẩy, cô mạnh mẽ quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra, German, lại... lại trói hai tay cô ra sau lưng?!

Cánh tay bắt đầu giãy dụa phản kháng nhưng cuối cùng lại không có kết quả gì, tuy anh buộc không quá chặt nhưng lại khiến cô căn bản không thể tự mình thoát ra, ít nhất sẽ không siết đau cổ tay cô. Đây chính là điểm lợi hại của German, anh sẽ không nhọc công đánh một đòn chí mạng vào đối phương, chỉ là cố tình cho kẻ đó hy vọng, sau đó để hắn đắc ý mà nỗ lực dốc sức, cuối cùng, sẽ bị tuyệt vọng nuốt chưởng...

"Anh làm cái gì vậy!?"

Âm thanh run rẩy có phần hòa dịu vang lên, Lạc Khuynh Thành bất an trong lòng, cô cảm thấy đêm nay bản thân mình không thể chạy thoát khỏi tay anh. Rốt cuộc anh đang muốn làm gì cô?!

"Bảo bối, đêm nay, chúng ta cùng nếm thử... Rượu ủ thịt thỏ, thế nào?"

Toàn bộ quá trình anh vẫn dùng đôi mắt màu lam xinh đẹp sắc bén nhưng đầy nguy hiểm chăm chú nhìn cô, sự cuồng dã và thú tính ăn mòn lý trí anh, nghe một câu chất vấn của cô, anh thấu bờ môi xuống bên tai cô, nhẹ giọng trầm cười, tà mị tựa ác quỷ.

Rượu, rượu ủ thịt thỏ?

"Ý, ý anh là gì?"

Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, cô khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng càng thêm lo lắng, rối bời...

Hơi nhướng khóe môi, German ngẩng đầu hững hờ nhìn cô, giống như đang cố trấn an sủng vật của mình không nên sợ chủ nhân nó, lòng bàn tay to lớn nhẹ vỗ về mặt cô, anh quay thân, đi về phía tủ rượu khổng lồ, bóng lưng cao lớn cường kiện hoàn mỹ, dưới ánh đèn vàng mờ dịu bên ngoài, rơi vào đáy mắt Lạc Khuynh Thành, bất giác khiến hai gò má cô chợt ửng hồng.

Cô biết vẻ đẹp của anh không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được mà muốn ngắm nhìn mãi!

Cố kéo lý trí về, mạnh mẽ quay mặt sang hương khác, cúi xuống cố nhìn cánh tay mình vì trói phía sau, cổ tay bắt đầu động hòng muốn thoát khỏi dây buộc, động tác càng lúc càng gấp.

Mỗi khi đối phó với cô, anh đều dùng phương thức trói buộc này để ép cô, ném cô trong tình thế khó khăn, sau đó điên cuồng cướp đoạt cô, càng lún càng sâu...

Kỳ thật, cô không phải không phản kháng, nhưng cô rất biết người biết ta, kết quả chỉ có thảm hại, không hơn.

"Tiểu bạch thỏ, em theo tôi lâu như vậy, vẫn không thể học ngoan được sao?"

Giẫm bước chân trên thảm dày, vóc dáng cao lớn tựa như chiến thần chậm rãi tiến về phía cô, âm thanh thấp lãnh vẫn mang cái giọng điệu giễu cợt khinh người.

"Anh thả em ra!"

"Thả em?"

Khóe môi tà mị nhếch lên, German thong thả đứng trước mặt Lạc Khuynh Thành, cầm trong tay là chai rượu vang đỏ.

"Trò chơi vừa mới bắt đầu, tôi còn chưa hưởng thụ, sao có thể thả em được?"

Ánh mắt không hề rời đi từng biểu cảm trên gương mặt cô. German mở nắp rượu ra, mắt dài nheo lại, âm thanh, dần dần trở nên thô ráp khản đặc, anh giơ bình rượu lên, nương theo khóe môi chậm rãi cong lên, anh nghiêng bình.

"A!" một tiếng kêu sợ hãi, Lạc Khuynh Thành trợn tròn mắt ngạc nhiên với hành vi của anh.

"Anh, anh, anh..."

Anh sao có thể đổ rượu lên người cô!?

Tuy đang là vào hè, nhưng vì chất rượu có phần lạnh lẽo, lại đột nhiên ấp lên làn da trầ.n trụi của cô khiến cô bắt đầu bị kí.ch thích đến run rẩy, trái tim, cũng co rút lại liên hồi...

Thứ chất lỏng màu đỏ sậm cay nồng đó bắt đầu từ vai cô, tựa như một con suối nhỏ, nhanh chóng men xuống tấm lưng mỏng trắng nõn kia. Cô lạnh! Cô có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông trên người đang giãn nở ra hấp thụ lớp rượu lạnh, rất ngứa, ngứa đến khó chịu.

"German, anh bi.ến thái!"

Sao có thể trêu cô như vậy? Không phải bi.ến thái thì là gì?!

"Thật đẹp."

Hoàn toàn không quan tâm đến thái độ trách mắng của đối phương, German trầm giọng lên tiếng tán thưởng, tầm mắt sắc bén không một chút bỏ lỡ mọi cảnh đẹp đang diễn ra trước mắt, mùi hương thơm nồng tỏa ra trên người cô, màu đỏ tươi hòa lẫn với làn da trắng muốt như một bức tranh tô điểm cho tất cả vạn vật được cho là hoàn mỹ nhất trên đời, sóng mắt uốn lượn một tia kinh diễm...

Đẹp, quả nhiên là hình ảnh tuyệt mỹ nhất mà anh từng thưởng thức.

German thực sự cảm thấy, mình đúng là thiên tài, cái gọi là rượu ủ tiểu bạch thỏ, quả nhiên là kiệt tác...

Không hề chớp mắt chăm chú nhìn đôi bầu ngực trắng nõn đàn hồi, đôi mắt như ma mị, chai rượu, lại tiếp tục nghiêng trong tay anh.

Lại thêm một tiếng kêu sợ hãi, Lạc Khuynh Thành lui người ra sau, suýt nữa là té lọt giường, thắt lưng, ngay lập tức đã được anh giữ chặt vào lòng, cả người ngả ra sau tạo nên một đường cong kiều mỹ, phong tình hiện ẩn như tăng thêm một phần gợi cảm.

Yếu hầu chợt căng ra, màu mắt German lập tức trở nên thâm trầm nguy hiểm, anh giữ chặt thắt lưng cô, cảnh đẹp ngọt ngào quyến rũ trước mắt không ngừng khiến cổ họng anh trượt lên xuống...

"Để tôi nếm thử xem, liệu có ngọt giống như tôi tưởng tưọng không!"

Nhìn bộ dáng trắng nõn run rẩy dưới hương rượu cay nồng đỏ thẫm, đáy mắt anh đột nhiên biến đổi, anh mê muội nhìn cô, giọng nói từ tính có pha chút khàn đục vì dụ.c vọng vang lên, anh cúi đầu xuống, cắn mạnh lên chiếc cổ nõn nà của cô.

"Biế.n thái! Anh là đồ bi.ến thái!... Đừng chạm... A a!"

Lung tung đẩy anh ra, Lạc Khuynh Thành kịch liệt phản kháng từ chối sự xâm chiếm của anh, nơi điểm nhạy cảm của cô bất thình lình bị đôi môi cùng hàm răng đều đặn của anh tấn công, cả người, giống như bị gây tê, vô lực mềm ngoặc xuống.

Anh vùi đầu thích thú di chuyển đôi môi mình, từ hõm vai đến hai hạt đầu hồng nhạt, anh theo dịch rượu chậm rãi nhấm nháp, bàn tay anh cũng đồng thời len lỏi giữa h.ai chân cô, khóe môi anh, nhẹ nhàng cong lên...

"Ướt."

Anh ngẩng đầu, hô hấp nặng nề, tà mị thủ thỉ một câu, khi nói chuyện, German lại cúi đầu nở nụ cười, một câu trực tiếp không hề che giấu khiến Lạc Khuynh Thành cảm thấy ngượng ngùng vô cùng!

Làm ơn đi, cô là người phụ nữ cũng có tim có gan, có cảm xúc, phản ứng bình thường khi bị người khác động chạm đương nhiên sẽ xảy ra, huống chi bây giờ anh còn đổ cả rượu lên người cô?

"Không phải! Rõ ràng là..."

Cắn chặt môi, Lạc Khuynh Thành theo bản năng phản bác lời anh, nhưng câu còn chưa kết, cô liền bị ngón tay càn quấy của anh khống chế, đến chiếc cổ hồng cũng bắt đầu lộ ra vẻ mê ngườ.

Cơ hội tốt như thế, German nào dễ dàng bỏ qua cho cô...

"Là cái gì?"

Câu hỏi mờ ám, gần giống như cách anh dùng ngữ điệu dụ hoặc tán tỉnh phái nữ, gương mặt anh tuấn như tượng tạc, hơi thở đậm phần nam tính toát ra một cỗ ma mị nhợt nhạt quanh quẩn, khiến trái tim Lạc Khuynh Thành khẽ run!

Không, không thể, cô nhất định phải giữ lý trí, rõ ràng cô còn đang giận anh, thế nhưng lại còn bị anh dùng sắc đẹp mê hoặc, tất cả nỗ lực sẽ đổ xuống sông xuống bể, thậm chí nếu thất bại, sẽ còn bị anh cười nhạo....

Quyết cắn môi, không chịu hé răng rê.n rỉ, thái độ này thành công khiến German cảm thấy ngứa ngáy!

"Không nói?"

Đôi mắt sắc lạnh khóa mặt cô, yết hầu nhàn nhã hừ lạnh một tiếng, như có như không lên tiếng: "Vậy để tôi nếm thử xem."

Khẩu khí cũng động tác của anh nồng nặc mùi vị của sự nguy hiểm, cô hoảng sợ, sắc mặt cứng đờ, cô hoang mang cố gắng khép chân lại, nhưng động tác của anh lại nhanh hơn, hai bàn tay anh giữ lấy hai bên đùi trắng nõn thơm nồng vị rượu kéo rộng sang hai bên, để lộ hoàn toàn hàng phòng ngự cuối cùng của cô.

"Anh, anh muốn làm gì?"

Nếm thử? Lời anh nói là có ý gì?

Đừng nói là...?

Điều này sao có thể!? Cho dù đã cùng anh thân mật qua vô số lần, nhưng quá lắm anh cũng chỉ hôn môi cô mà thôi, còn nơi đó, chưa hề, mà cô, lại không hề nghĩ tới!

Nhưng bây giờ...

Không, không thể, tuyệt đối không thể!!

"German, không thể, anh không thể..."

Tránh không ra, Lạc Khuynh Thành chỉ đành không ngừng lắc đầu kháng nghị, nhưng German lại hoàn toàn không nghe, hữu lực khống chế Lạc Khuynh Thành, môi anh, dần dần di chuyển xuống...

Một mùi hương thoảng thoảng tỏa ra từ Hồ Điệp cốc, dọc theo đường cong mềm dẻo kia, German giống như đang làm công tác tẩy trừ cho cô, điên cuồng hôn loạn lên đó...

Bị người đàn ông hôn lên vị trí đó, cả người cô lập tức yếu đuối vô lực, hơi thở trở nên gấp gáp, Lạc Khuynh Thành không chết tâm xoay người né tránh, bờ môi hé mở, vừa muốn lên tiếng kháng nghị lại bị đầu lưỡi anh di chuyển đến điểm nhạy cảm nhất, sau đó cắn nhẹ xuống!

"Ưm..."

Tinh tế rê.n rỉ, một luồng kho.ái cảm chợt dâng lên, cả người cô co thắt lại, cô rất muốn đạt ca.o trào, nhưng anh lại không cho cô được như ý, chỉ có thể vô lực thừa nhận ngứa ngáy và cảm giác lấp lửng trống rỗng anh mang đến.

Đầu lưỡi anh linh hoạt uyển chuyển tựa như con rắn nhỏ luồn lách tìm kiếm mỗi điểm nhạy cảm quanh vùng kín đó, mùi rượu, mùi cơ thể sạ.ch sẽ ngào ngạt phảng phất bên chóp mũi khiến anh không cách nào dừng lại được, tham lam che mờ mắt, anh nếm đi nếm lại vị rượu đặc biệt ấy một cách say sưa, cuối cùng, anh tìm thấy được mục tiêu của mình...

"Không, đừng!"

Cảm giác giống như bị điện giật, Lạc Khuynh Thành muốn tránh thoát, nhưng lại bị German đè lại!

Hai cánh hoa nơi âm môi rỉ ra một vệt chất lỏng dài, tất cả đều không có gì bất thường, cho đến khi, anh đột nhiên, lại muốn nếm thử nó!?

Con ngươi trừng lớn, cô không dám tin người đàn ông đầu đang ở giữa ha.i chân mình đang bận rộn, Lạc Khuynh Thành hoàn toàn bị kinh sợ.

Cô còn nghĩ mình bị hoang tưởng hiểu sai ý anh, nào ngờ, anh thực sự làm như vậy?

Nơi đó, cô ngay cả bản thân cũng không dám nhìn, đến sờ cũng thẹn thùng, tuy mới vừa tắm rửa qua, bình thường cũng rất chú ý vệ sinh, nhưng...

Để một người đàn ông luôn tự cho mình là đúng, cao cao tại thượng như anh, đột nhiên lại muốn liế.m hôn cơ thể của một người phụ nữ, thật sự rất kỳ quái, phần nhiều là kinh ngạc, hành vi của anh, giống như cảm nhận được món ngon trước mắt, nhấm nháp mỹ vị, mồm miệng lưu hương.

Rất rõ ràng, trước kia anh chưa từng làm qua, cho nên động tác rất trúc trắc, lại có phần thô lỗ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ hỏng mất?

Chẳng khác gì một loại tra tấn.

Cô thật sự muốn điên rồi!

Gắt gao cắn môi, cuối cùng lại ức chế không được ngâm nga một tiếng thở mê mị, Lạc Khuynh Thành cảm thấy ý thức cũng không thuộc về mình nữa, trước mắt sương mù mê muội, cô chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ German, mắt anh, môi anh, tất cả đường nét trên người anh...

"Thật ngọt."

Một tiếng khản đặc tán thưởng, môi cánh hoa ma mị cong lên, rốt cục anh cũng buông tha cô, bờ môi anh hé bên tai cô, gợi cảm lẩm bẩm nói: "Em cũng nếm thử đi."

Hơi thở lạnh lẽo mãnh kiệt lao thẳng tới hai gò má, tuy là câu nghi vấn, nhưng German không chút nào để cô có cơ hội từ chối, liền lập tức bủa vây lấy cánh môi ướt át của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi