SƯ HUYNH TRÊN ĐỜI ĐỀU ĐEN TỐI

Tuyết Nhan ngồi vào xe ngựa đi tới yên hoa liễu hạng*, xuống xe ngựa, trong lúc chúng nam tử ngoái đầu nhìn lại, mắt trừng lớn, thầm nghĩ nữ nhân như thế nào tới chỗ như thế? Ánh mắt không khỏi tràn ngập nghiền ngẫm, nhưng mà từ y trang của nàng đến xem, chắc là chưa cưới, tuyệt không phải là tới tìm kiếm phu quân mình, trong lòng không khỏi càng thêm tò mò!
*Yên hoa liễu hạng: chỉ chốn thanh lâu kĩ quán
Tuyết Nhan mắt nhìn thẳng, nơi này cảnh trí mỹ lệ phi thường, mặc dù được đặt tên là kỹ quán, lại có thưởng thức trà, xen, hội họa, thư pháp, mà còn có rất nhiều biểu diễn ca múa cao nhã, tuyệt không phải là nơi tục tằng, cho nên khách nơi này cũng đều không phải là đồ háo sắc.
Sau khi Tuyết Nhan tiến vào viện, vừa vào chính là hai canh giờ, nàng xem bệnh vốn là vô cùng cẩn thận, huống chi gặp phải bệnh lâu chưa từng trị, tửu sắc* đều là đả thương người, nơi này tình trạng cơ thể kỹ nữ hết sức làm người ta lo lắng! Vì vậy, nàng cho kỹ tử mỗi người mở ra một bộ phương thuốc, mỗi tấm phương thuốc đều phải dùng trong thời gian một nén nhang.
*Tửu sắc: rượu và gái đẹp
Tiếng đàn lượn lờ, xa hoa, tân khách ở đại sảnh Ỷ Thúy lâu lui tới, ca múa mừng cảnh thái bình.
Bên trong gian phòng trang nhã lầu dưới, rèm khẽ nhấc lên một góc, lộ ra dung nhan tà khí, ánh mắt của hắn nhẹ nghiêng, nhìn về phía tuyệt mỹ nam tử trong đài đang khảy đàn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ!
Nhưng thấy nam tử tuấn mỹ trên đài mặc áo màu trắng như mây, nhẹ nhàng đùa bỡn dây đàn, mái tóc đen nhánh ở sau lung buộc lỏng, tà tà cắm một trâm từ gỗ mun, mắt phượng hẹp dài nhếch lên, ánh mắt lại mang theo tà mị phong lưu, khóe môi mân tùy ý, thản nhiên, nụ cười nhàn nhạt như có như không, cả người phát ra khí phái của tiên giáng trần, dung nhan tuấn mỹ làm thiên địa thất sắc. Không hổ là Tam hoàng tử Hoàng Phủ Lưu Vân chói mắt như trăng sáng.
Nhưng mà điệu bộ Hoàng Phủ Lưu Vân phong lưu, vừa đánh đàn, vừa cùng giai nhân bên cạnh trêu chọc
Rất nhanh lại có vị giai nhân xinh đẹp nhanh nhẹn tiến lên, mang theo nụ cười ba quang kích diễm . Vừa rúc vào đầu vai nam tử khéo cười tươi đẹp làm sao, vừa cầm rượu ngon đưa vào trong miệng của hắn, mang theo vô hạn dịu dàng!
Rượu ngon hương thuần, giai nhân như ngọc. Tiếng đàn rung lách tách
Hoàng Phủ Lưu Vân trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc*. Rất phong lưu rất thích ý!

*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Nhìn lâu như vậy, có cái gì xem hay?” Chợt bên trong gian phòng trang nhã truyền ra giọng nam của một gã khác, âm thanh trầm thấp mà dồi dào từ tính, cũng mang theo một loại lẫm liệt nhuệ khí, lập tức gọi về hồn của nam tử tà khí.
Nam tử tà khí chậm rãi để rèm xuống, ôm lấy cô gái bên cạnh , khoan thai ngồi ở đối diện Nam Cung Vũ trong một phòng trang nhã , lạnh nhạt cười nói: ” Đều nói Tam hoàng tử phong lưu phóng kháng. Mới đến xem đã thấy rõ hiển nhiên, chỉ là nghe nói Nam Cung huynh hình như cũng ở bên ngoài nổi danh , không biết với ta thì vị này. . . . . Khụ, so với Tam hoàng tử, đến tột cùng ai phong lưu hơn đây? .”
“Khó mà nói!” Nam Cung Vũ nhíu mày, giọng điệu trống rỗng nhưng cũng nói: ” Nếu không phải cô ngươi sít chặt, sợ là danh tiếng phong lưu cuối cùng cũng sẽ rơi vào trên đầu ngươi mới phải?”
Trong mắt của hắn rõ ràng mang theo một loại cảnh cáo, vẻ mặt lạnh lùng mà bình tĩnh. Nam tử tà khí cười ha ha. Đối với lời nói hắn cũng không để ở trong lòng, lúc này nam tử tà khí mặc áo màu tím cao quý, ánh mắt chớp nhẹ, người này chính là đương kim thái tử Hoàng Phủ Lưu Tinh.
“Thật ra thì nếu nói là đệ nhất thiên hạ phong lưu, phụ thân ta hoàn toàn xứng đáng, nếu không hậu. . . . . . hậu viện sao nhiều nữ nhân như vậy? Hơn nữa hàng năm còn phải chọn một nhóm nữ nhân đi vào. Chỉ là huynh đệ tỷ muội, hàng năm cũng có thể mang thai năm ba đứa !” Đáng tiếc có thể sanh ra được cũng không nhiều, sống sót ít hơn!
“Công tử, lão gia tử nhà chàng thật là càng già càng dẻo dai a! Dù sao hàng năm đều chọn nữ nhân, không bằng đem tỷ muội chúng ta mang ở tại trong sân, hưởng hưởng thanh phúc!” mỹ nhân bồi rượu cười nói một cách tự nhiên
“Tốt! Tốt!” Hoàng Phủ Lưu Tinh nhất thời không có hình tượng chút nào cười to, ngửa tới ngửa lui!
“Câm mồm!” ánh mắt Nam Cung Vũ lẫm liệt, lườm bọn họ một cái, vẻ mặt không giận mà tôm nghiêm, mỹ nhân tiếp rượu tự nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nhất thời im miệng không nói, khi thái tử hắn uy áp cũng không dám nữa càn rỡ, ánh mắt Nam Cung Vũ nhìn về phía Hoàng Phủ Lưu Vân, ngưng mắt nhìn, chậm rãi hỏi ” Ta trước tạm hỏi ngươi, vị công tử trên đài kia bao lâu tới nơi này một lần?” .
“Công tử ngài hỏi cái này a, Hoàng Phủ Lưu Vân công tử cơ hồ cách hai ngày sẽ tới, là khách quen của nơi này!”
Mỹ nhân khẽ mỉm cười, đem cao lương mỹ vị và Quỳnh Tương Ngọc Dịch* trình lên miệng.
(*) Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa rượu làm bằng ngọc đẹp.

“Mỗi lần tới cũng làm cái gì? .”
“Chính là đánh đàn với bọn tỷ muội, thưởng thức ca múa, mỗi lần thưởng bạc rất nhiều!”
“Hắn có đặc biệt thích cô gái nào hay không? Người tình?”
“Không có, cô gái nơi này cơ hồ đều cùng hắn rất quen, hắn thích cái nào cũ g sẽ mang về ! “
“Mang về làm cái gì?” .
“Ta cũng không rõ ràng, bởi vì ta chỉ phụ trách tiếp rượu, không hiểu được ca múa, cho nên đến nay chưa từng bị hắn mang về !” Mỹ nhân tiếp rượu rất là tiếc nuối nói, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Lưu Vân trên đài một cái, rất là mê mẩn!
“Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi ” Dứt lời, Nam Cung Vũ ném cho nàng một nén bạc, nhìn thấy bạc, mỹ nhân tiếp rượu lập tức thiên ân vạn tạ, vui mừng đi ra.
“Ngươi cảm thấy Tam hoàng tử có chỗ gì kỳ hoặc không?” Thái tử đối với câu hỏi Nam Cung Vũ cảm thấy sinh nghi, “Rõ ràng là công tử tài hoa hơn người, thông kim bác cổ, vả lại là nam tử về mặt chính sự có thể thành tựu một phen nghiệp lớn Tam hoàng tử cố tình trở thành nổi danh phong lưu lang thang trong kinh, trải qua vô số lần mưu sát, hạ độc, ám hại. Lại có thể bình yên vô sự sống sót. Cho nên, người này không đơn giản!”
Thái tử Hoàng Phủ Lưu Tinh nghe vậy nhẹ giọng cười nói: “Nam Cung Vũ, Tam ca của ta đây không có bản lãnh gì, ngươi cũng nói nhỏ thành to quá, không phải là thích chút thi từ ca phú, đánh đàn hát khúc và vân vân, chúng ta chúng hoàng tử người nào không biết a? Huống chi. . . . . Phụ hoàng cũng không thích hắn”
Mắt phượng Nam Cung Vũ nửa hí, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, thái tử lập tức dừng nói, dù sao lịch đại nhà Nam Cung cũng đảm nhiệm chức vụ Giám Sát Sứ, chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của Nam Cung thế gia, Nam Cung Vũ là thanh xuất vu lam thắng vu lam ( ý là trò giỏi hơn thầy), hắn luôn là cảm thấy Tam hoàng tử Hoàng Phủ Lưu Vân bất thường, Nam Cung Vũ chậm rãi nói: ” Nếu như hắn thật là vô tâm ngôi vị hoàng đế, là phúc khí Điện hạ, dù sao không dưới mấy lần ám sát vẫn giữ mạng sống sót. Cũng không phải là chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
“Nam Cung Vũ, ngươi cũng quá trông gà hoá cuốc rồi ! Vận số Hoàng Phủ Lưu Vân nhưng nổi danh tốt! Hắn trong hoàng tộc còn có danh hiệu Tam hoàng tử vận tốt !”
“Hắn vận khí tốt không chắc, không thử một chút thì thế nào biết đây?” . Nam Cung Vũ vung tay lên, chợt một bóng dáng ám vệ xuất hiện tại lầu cuối, nhưng thấy trong tay hắn cầm một chậu hoa tinh xảo, nhắm ngay bên trên Hoàng Phủ Lưu Vân, từ từ buông tay ra, mắt thấy chậu hoa sẽ phải đập xuống. . . . . .

“Nam Cung Vũ, ngươi. . . . . . Người cái này là mưu sát hoàng tộc! Phải trị tội chết đó a” Thái tử bị kinh sợ ánh mắt căng thẳng, mặc dù Hoàng Phủ Lưu Vân thường bị người ám toán. Nhưng là công khai ám hại như vậy, không khỏi cũng quá. . . . . .
Thủ đoạn kém cỏi!
Nam Cung Vũ cười nhạt: ” Ta xem một chút hắn vận số tốt bao nhiêu?”
Vung tay lên, chậu hoa rơi xuống từ trên không, trực tiếp đập tới hướng Tam hoàng tử Hoàng Phủ Lưu Vân, Hoàng Phủ Lưu Tinh mồ hôi trán xông ra, trong lòng kinh khiếp!
Nện cao như vậy, nếu là nện ở trên đầu, không chết cũng phải nửa cái mạng! Mắt thấy càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Hoàng Phủ Lưu Vân không nhúc nhích vẫn khảy đàn!
Thái tử lập tức nhắm mắt lại, trống ngực đập thình thình, một hồi lâu, không có bất cứ động tĩnh gì, hắn vội vã mở ra con ngươi vừa nhìn,nhưng thấy chậu hoa dừng ở giữa không trung, như giống như ảo thuật không nhúc nhích, mà Hoàng Phủ Lưu Vân như cũ ổn định ngồi trên đài đánh đàn, thái tử hút khí lạnh nói: ” Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Nam Cung Vũ nheo lại con ngươi nói: ” Ngươi nhìn kỹ trên chậu hoa có cái gì?”
Thái tử trầm ngâm vừa nhìn, nhưng thấy một đạo tơ bạc quấn quanh ở chậu hoa, đang từ từ hướng lên kéo đi, rất nhanh sẽ rơi vào trong tay một cô gái che mặt, Nam Cung Vũ ngưng lông mày. Chẳng lẽ là nàng? Thái tử nhìn thấy nàng kia, trong lòng mừng rỡ cực kỳ: ” Nam Cung Vũ, có phải nàng hay không? Có phải nàng hay không?” .
Nam Cung Vũ mặt không chút thay đổi nói: ” Hôm nay cô gái che mặt rất nhiều, có lẽ cũng không phải, huống chi trong thanh lâu vì sao lại có cô gái đàng hoàng?” .
Vậy mà trong lòng hắn đã ở hiểu rõ thân phận của nàng, có lẽ vận số Tam hoàng tử thật sự là quá tốt!
Lúc này, cũng không có ai chú ý tới trong mắt Hoàng Phủ Lưu Vân lóe lên một tia lẫm liệt, một cái chớp mắt rồi biến mất.
Tuyết Nhan mới vừa mở hết phương thuốc, đi tới tầng cao nhất hóng mát. Không thể nghĩ đến thấy một màn điên cuồng như thế, có người lại muốn ám hại Tam hoàng tử, xem ra lời đồn đãi về Tam hoàng tử không uổng. Vì vậy, không biến sắc dùng Hàn Băng ti quấn treo chậu hoa, hơn nữa hai người lần trước gặp mặt thì nàng chỉ dùng mặt nạ da người, Tam hoàng tử dĩ nhiên cũng không nhớ hình dạng của nàng, vì vậy nàng cũng không đánh nhau đối mặt với hắn, mà là xoay người đi vào bên trong
Nàng đi vài bước, chợt từ bên trong đi ra một vị thiếu niên tuấn mỹ Hồng Y.
Nhìn đến hắn, trong nháy mắt, ý định Tuyết Nhan chuyển chanh, không ngờ hắn thế nhưng nhận ra nàng , bên môi tràn ra một tiếng: ” Nhan nhi!” .

Thượng Quan Ngâm cũng không ngờ đến thế nhưng lại ở bên trong Ỷ Thúy lâu gặp được Lâm Tuyết Nhan, hắn kinh ngạc đứng ở giữa phòng, thật vất vả tĩnh tâm lần nữa lại không bình tĩnh ! Phát sinh quan hệ nam nữ chỉ mới ba ngày, lại bên trong quán kỹ gặp nhau, thật đúng là gặp nhau lúng túng, địa điểm lúng túng, thời khắc lúng túng.
Tuyết Nhan cũng không ngờ đến Thượng Quan Ngâm thế nhưng xuất hiện tại trong kỹ viện, hơi ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn chợt suy nghĩ hiểu rõ, nếm thử một chút những tư vị nữ nhân khác, xem có cái gì khác nhau? Hoặc là bình nứt không sợ bể? Nghĩ đi nghĩ lại, bờ môi nàng chợt không hiểu nâng lên một nụ cười lạnh lùng, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng, lòng của Thượng Quan Ngâm nhất thời bối rối lên, liền vội vàng khoát tay nói: “Nhan nhi, ngươi đừng hiểu lầm! Đây là Ỷ Thúy lâu Thượng Quan gia mở, ta chỉ là tới đây xử lý một cái, cũng không phải như ngươi tưởng tượng đâu”
Giờ phút này. Ngay cả hắn mình cũng không biết vì cái gì lạihốt hoảng, thật ra thì Ỷ Thúy lâu này sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn, hắn vốn không thích nơi bướm hoa này, từ trước đến giờ đều là Thượng Quan Ngấn giúp hắn xử lý , nào biết Thượng Quan Ngấn nửa tháng không về, Ỷ Thúy Lâu gần đây có hơi loạn, hắn không thể không tự mình tới đây xử lý những thứ này, nào biết mới vừa xử lý hoàn tất, thế nhưng. . . . . . Gặp được Lâm Tuyết Nhan khiến cho hắn điên cuồng, lần nữa gặp phải nàng. Thượng Quan Ngâm nhất thời mặt ảo não!
Hắn tại sao lại cùng với nàng phát triển tới một bước? Đến tột cùng đến tột cùng là vì sao? Hắn nhớ mình uống rượu, vì sao đưa nàng trở về sau thấy bộ dáng mê người của nàng liền không nhịn được?
Vì sao cả người hắn nóng ran? Tại sao lại khống chế không được cởi hết y phục của hai người?
Tại sao lại bất chấp tất cả hôn nàng? Tại sao lại đi theo ca ca khi triền miên với nàng?
Vì sao điên cuồng dong ruỗi ở trong cơ thể nàng? Tại sao lại muốn nàng một lần lại một lần nữa? Nhưng mà, cái loại cảm giác mất hồn đó để cho lòng hắn ngứa ngáy không chịu nổi, trơn mềm như vậy, chặt như vậy, thế nhưng từ trước nay chưa từng thể nghiệm. . . . . Khiến cho hắn hiện tại rất muốn nàng!
Cái ý niệm này thoáng hiện, trong lòng hắn một cái giật mình: Thượng Quan ngâm, ngươi ở đây suy nghĩ lung tung cái gì? Ngươi sao cầm thú thế, có khác gì lũ háo sắc tầng dưới? Chẳng lẽ ở bên trong quán kỹ, tư tưởng cũng trở nên không đứng đắn?
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngâm chợt xoay người, chuẩn bị trốn chạy!
“Thượng Quan Ngâm ngươi đứng lại! Ngươi ở đây tránh ta cái gì?”Tuyết Nhan chẳng biết tại sao gọi hắn lại
“Không có. . . . . Không có.” Thượng Quan Ngâm mặc dù thân thể đứng lại, lại cúi đầu thấp xuống, đỏ mặt dọa người.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút” Tuyết Nhan đi tới trước mặt hắn, ngăn trở đường đi của hắn.
Vì vậy,Thượng Quan Ngâm đỏ mặt cùng với nàng đi nhã gian, Tuyết Nhan vốn với chuyện nam nữ cảm thấy không có gì, vậy mà người đàn ông này hình như xấu hổ hơi quá rồi. Bộ dáng cuồng ngạo với thường ngày hoàn toàn không giống nhau, nhưng nàng rất hy vọng hắn có thể cuồng ngạo chút, vậy mà hắn từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi