SƯ HUYNH TRÊN ĐỜI ĐỀU ĐEN TỐI


Trời chiều, bóng nắng loang lổ chiếu lên song cửa sổ, hào quang nhuộm vàng phía chân trời, chim quyên đã bay về đầy núi, đình đài lầu các, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*), gió hiu hiu, bên ngoài đình bóng cây chập chờn, thỉnh thoảng mông lung, thỉnh thoảng rõ ràng, thỉnh thoảng lưa thưa, thỉnh thoảng nồng đậm.
Trong đình, nam tử tuấn tú, sống mũi cao thẳng như điêu khắc, môi tuyệt mỹ khẽ nâng lên, trong mắt đen đầy sao lấp lánh, không mất đi đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã.
Mà đứng phía sau hắn là hai nam tử che mặt áo đen, huyệt Thái Dương khẽ giật, vừa nhìn liền biết võ công không yếu, nhưng hai người đối với Mộ Dung Thanh Ly một mực cung kính, cả người đầy lệ khí nhưng ở trước mặt của hắn đã che giấu hơn phân nửa, ba người ở chỗ này đàm luận nửa canh giờ, cho đến khi có tiếng chuông vang lên, tỏ rõ có người đã xông vào hậu viện.
Hai nam tử áo đen giật mình, tay không tự giác đặt tại vũ khí bên hông.
Mộ Dung Thanh Ly lại phất phất tay, cười nhạt nói:
“Người tới là bạn không phải là địch, các ngươi đều lui ra đi!”
Hai người ôm quyền:
“Dạ, Thiếu chủ, thuộc hạ cáo lui!”
Nói xong, người áo đen thi triển khinh công rời đi nơi đây, bóng dáng nhanh như chim ưng đen, cùng lúc đó, kẻ xông vào cũng như mũi tên, xuất hiện tại trước mặt của Mộ Dung Thanh Ly.
Người tới là vị nam tử cực kỳ tuấn mĩ, lông mi dài như kiếm, người như lan chi, mắt như hàn tinh, quần áo màu xanh lam hơi ướt, vốn là vóc người tuyệt hảo càng lộ vẻ tinh xảo đặc sắc. Cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, trong mắt ẩn hàm vẻ tức giận.
Ngũ sư đệ, gió nào thổi ngươi tới?
Mộ Dung Thanh Ly chuyển động miếng ngọc trong tay, nhàn nhạt cười một tiếng, cảnh đẹp bên ngoài đình cũng mất màu sắc.

Mộ Dung Thanh Ly, Nhan Nhi của ta đâu?
Ánh mắt Duẫn Ngọc lạnh lẽo, nói thẳng lý do đến đây.
Giờ phút này, hắn rất tức giận, đặc biệt tức giận, Nhan nhi nói nàng đã khôi phục trí nhớ, vậy mà vẫn không chịu về Long cung, thậm chí rời nhà trốn đi, bặt vô âm tín. . . . . . Như vậy khả năng nhất chính là giống như trước khi mất trí nhớ, chạy tới dây dưa Mộ Dung Thanh Ly, vừa nghĩ đến nơi này, khí thế quanh thân Duẫn Ngọc làm người khác nổi da gà. Hắn thậm chí không để ý phụ thân Duẫn Bình uy áp, trốn thoát từ Thần Long cung, chỉ vì tìm cho được Lâm Tuyết Nhan, dẫn nàng trở về, nói cho Phương Ngọc hắn muốn thành thân cùng Lâm Tuyết Nhan, cuộc đời này của hắn không phải là Lâm Tuyết Nhan không cưới.
Nghe vậy, Mộ Dung Thanh Ly hơi ngẩn ra, con ngươi xinh đẹp khẽ nheo lại, suy tư chốc lát, chợt hiểu được, Nhan nhi của hắn, có ý tứ.
A, Ngũ sư đệ, ta chưa bao giờ thấy qua cái gì Nhan Nhi của ngươi.
Mộ Dung Thanh Ly như cười như không nói.
Cái gì?
Duẫn Ngọc nghe vậy kinh hãi, không thể tin đi lên trước hai bước, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén nói:
Ngươi nói Nhan Nhi không ở chỗ ngươi?
Dĩ nhiên không có ở đây, nếu không tin, tự chính mình ngươi có thể lục soát.
Mộ Dung Thanh Ly cười nhìn hắn, ưu nhã bưng lên ly trà trước bàn , nhẹ nhàng hớp một ngụm.
“Không. . . . . . Không cần.”Duẫn Ngọc thoáng chốc có chút chưa tỉnh hồn lại.
Dù sao, Mộ Dung Thanh Ly không nói láo trước mặt hắn, nếu Nhan Nhi không có ở chỗ Tam sư huynh, chứng minh ở trong lòng của Tuyết Nhan vẫn có mình, chỉ là Duẫn Ngọc còn chưa kịp mừng rỡ, lại mơ hồ lo lắng, Nhan nhi của hắn chỉ là nữ lưu yếu đuối, thuở nhỏ tính tình cô độc tự bế, chưa bao giờ cùng người khác ra khỏi nhà đi xa, chớ nói chi là một mình phiêu bạt bên ngoài, huống chi dung nhan của nàng phong hoa tuyệt sắc, vạn nhất gặp phải người xấu! Hắn thực sự không dám nghĩ nữa!

“Chuyện gì xảy ra? “Ánh mắt Mộ Dung Thanh Ly chuyển động, nhàn nhạt hỏi.
“Nhan Nhi nàng rời nhà đi ra ngoài!”Trong mắt Duẫn Ngọc tràn đầy lo lắng.
“Hả?”Mộ Dung Thanh Ly nhíu mày, nhàn nhạt cười một tiếng:
“Nếu Ngũ sư đệ không tìm được nàng, sao không vận dụng nhân lực Thiên Cơ Các, các hạ chính là Thiên Cơ Các Các chủ, chẳng lẽ không muốn lấy việc công làm việc tư?” Duẫn Ngọc trợn mắt trừng hắn, sao hắn không biết vận dụng giao thiệp của Thiên Cơ Các, nếu không phải lúc ấy bị câu nói “Khôi phục trí nhớ” kia che mờ, hắn chỉ cho là Tuyết Nhan chạy thẳng tới chỗ Mộ Dung Thanh Ly, nào biết thế nhưng trúng kế giương đông kích tây của nàng, Nhan Nhi nàng thật sự là làm hắn vừa yêu vừa hận, vừa giận vừa hờn, đợi sau khi tìm được nàng, tuyệt sẽ không dễ tha nàng.
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra ưng tiêu trong ngực ra, rất nhanh, bầu trời Vô Cực Môn truyền ra một tiếng ưng tiếu!
——Hậu viện Tuyết Sơn Phái hết sức u tĩnh.
Cả vườn hoa mai, hương hoa bốn phía, nhìn qua ấm áp mà thanh lịch.
Mái hiên treo đầy đèn lồng, khiến chung quanh càng thêm không khí vui mừng, trang sức sặc sỡ huyễn hoa mắt người.
Cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, kể từ sau khi trêu chọc Ngân Diện Độc Ma kinh khủng trong chốn giang hồ, Tuyết Nhan quyết định trước tiên là ở lại Tuyết Sơn Phái, đợi ở bên cạnh Phượng U Trần, dù sao nàng biết nhìn mặt mà nói chuyện, mới tới Tuyết Sơn Phái thì nhìn Ngân Diện Độc Ma hình như đối với Phượng U Trần rất có cố kỵ, cho nên tuyệt sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt của Phượng U Trần, mà Phượng U Trần cũng sẽ bởi vì tình nghĩa đồng môn, chăm sóc đối với nàng nhiều hơn.
Nói như thế, có phải nàng có chút vô sỉ không đây? Thật ra thì, được rồi! Nàng thừa nhận mình có phần chút vô sỉ.
Nhưng là người vô sỉ không sợ, dù sao trêu chọc bài danh huyền thủ của bảng truy nã Ngân Diện Độc Ma, trong lòng nàng ít nhiều vẫn còn có chút sợ.
Nhưng là, trong lòng nàng cũng là cực kỳ oán giận, dù sao, hắn đoạt hoa giải độc của nàng, trăm năm hoa nở một lần, có thể nói thế gian kỳ trân dị bảo hiếm có, mà nàng đoạt nguyên dương của hắn, cũng là một phần không đáng giá tiền nhất của thân thể nam nhân , trong lòng ở Tuyết Nhan, thân thể nam nhân thật là không có gì đắt tiền, dù sao cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi khắp nơi đều có, cho nên nói thua thiệt vẫn đúng là nàng.
Có lẽ, hai người vĩnh viễn không gặp lại gặp nhau, là loại kết quả tốt nhất.

Giờ phút này, Tuyết Nhan đứng ở ngoài viện, mặt không chút thay đổi, giống như tối hôm qua tất cả đều là một trận ảo giác, hoang đường mà không tưởng tượng nổi.
Nàng chán đến chết ngắm phong cảnh chung quanh, đợi ước chừng thời gian một nén nhang, còn không thấy người ra ngoài, gã sai vặt thông báo này chính là bò cũng nên bò ra ngoài, không đúng ?
Nhưng trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ hoặc, chỉ là rời đi một ngày đêm mà thôi, bên trong trạch viện Phượng U Trần thế nhưng lại toát ra một gã sai vặt giữ cửa.
Mới lúc nàng vừa đến ngoài cửa viện của Phượng U Trần, liền bị gã sai vặt giữ cửa này ngăn cản, lại hỏi nàng có hay không hẹn trước, bất đắc dĩ khiến tên sai vặt thông báo một tiếng, sao biết thế nhưng một hồi lâu không có động tĩnh.
Đang lúc Tuyết Nhan cảm thấy kinh ngạc, cửa chính vừa mở, hai cô gái như hoa lê đẫm mưa chạy ra.
Nước mắt như trân châu rơi, đẹp đẽ động lòng người.
Tuyết Nhan nhìn kỹ lại, hẳn là hai mỹ nhân phấn điêu ngọc trác, một thanh tú lịch sự, dịu dàng động lòng người, dịu dàng như nước, một môi đỏ chu sa, đôi mắt đẹp như xấu hổ, như tuyết cao thượng. Hai người ăn mặc rất chú ý, váy áo gấm vóc hoa mỹ thêu hình Mẫu Đan vân án tỉ mỉ, nổi bật lên da rất là mềm mại bóng loáng.
Nếu nàng không có nhớ lầm, hai nữ tử chính là hai vị thiên kim của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, Tiết đại tiểu thư cùng Tiết nhị tiểu thư.
Họ mấy ngày nay cả ngày quấn lấy Phượng U Trần, thậm chí cũng không thèm để ý về lời đồn đãi hắn đồng tính, chờ mong có thể dựa dẫm vào người có quyền thế, cùng Phượng U Trần cùng kết liền cành, chỉ tiếc là thần nữ cố ý Tương Vương vô tâm.
Mặc dù Phượng U Trần cũng không thích hai người họ, nhưng là người khiêm tốn trước sau vẫn lấy lễ đón tiếp đối với các nàng, vì sao họ phải khóc phải thê thảm như thế?
Chuyển động con ngươi, nâng lên lông mi, thầm nghĩ bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dần dần, lại qua thời gian một nén nhang.
Đôi tay ôm vai, Tuyết Nhan có chút không nhịn được rồi, ngước mắt nhìn cửa chính, hiện đầy đinh đồng màu vàng kim, thật là khí phái, cũng không biết bên trong là tình hình như thế nào? Nghĩ tới đây là địa bàn Tuyết Sơn Phái , mà Nhị sư huynh Phượng U Trần thân phận tôn quý, cho nên nàng cố ý xin gã sai vặt thông truyền một tiếng, nào biết lại sẽ mệt nhọc như thế!
Không thể nhịn được nữa, Tuyết Nhan tung người một cái nhảy đến trên tường.
Mắt phượng nhảy lên, nhìn xuống dưới.

Chính là không thấy không bực, nhìn đến cái gọi là gã sai vặt thông báo, thế nhưng cùng với ba hộ viện khác ở trong đình ăn uống thả cửa.
Bốn người vừa ăn vừa cười, làm sao còn nhớ rõ có người ở bên ngoài khổ sở chờ đợi.
Tuyết Nhan giận không kềm được, sắc mặt xanh mét, từ dưới chân bốc lên một đoàn tuyết, âm thầm ra sức, gã sai vặt đang cầm một cái đùi gà béo ngậy, đang định ăn ngấu ăn nghiến, nào biết”Pằng” một tiếng, đùi gà này lại bay ra ngoài, rơi xuống một bên chậu than, vừa đốt đen như than.
Người nào?
Mọi người giật mình, lập tức đưa mắt lại, nhìn thấy đầu sỏ gây nên đang đứng ở đầu tường thật cao, cười lành lạnh.
Này, ngươi không phải là đi thông báo cho Phượng U Trần sao?
Tuyết Nhan híp mắt, chất vấn gã sai vặt.
Lớn mật, ai cho ngươi xông vào hậu viện?
Gã sai vặt thấy là Tuyết Nhan, vẻ mặt biến đổi, lập tức bày ra một bộ dáng hung thần ác sát.
Ngươi rốt cuộc là thông báo hay không thông báo?
Tuyết Nhan tung người rơi xuống đất, mặc dù nàng cũng có thể tự mình xông vào, nhưng tên sai vặt này thật là cần ăn đòn.
Ngươi là thứ gì? Phượng công tử ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?
Gã sai vặt giễu cợt đầy mặt nhìn nàng, hắn đi theo Tây Môn sư tỷ nhiều năm, giống như loại không người biết sâu cạn như trước mắt thật sự rất nhiều, đếm không xuể, cho nên khi nàng yêu cầu thông báo, cố ý để cho nàng ăn bế môn canh, ghi nhớ thật lâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi