SƯ HUYNH, XIN HÃY ĐỨNG YÊN

4.

Tôi bắt mạch cho hoàng đế.

Hoàng đế lo lắng, hỏi: “Có chuyện gì vậy, thần y?”

Tôi nói: “Bệ hạ yên tâm, một tháng nữa người sẽ khỏi bệnh.”

Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, khen ngợi tôi một tiếng. Tôi nhìn sắc mặt của hoàng đế, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, trạng thái tinh thần của hoàng đế đã khôi phục tám phần. Hoàng đế dường như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Nhưng gần đây ta luôn chóng mặt, Tô thần y, có chuyện gì không?”

Tôi nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, đây là chuyện bình thường.”

Lúc này, có cung nhân tiến vào, uốn gối hành lễ, nói: “Bệ hạ, Thẩm tướng cầu kiến.”

Ngay khi tôi nghe thấy hai từ “Thẩm tướng”, lông mày của tôi nhảy dựng lên.

Ngày đó, tôi cùng Thẩm Triệt đến ngoại ô dạo một vòng, cũng không hề tìm thấy một chút manh mối nào. Mà Thẩm Triệt quả thực là đi làm việc. Tôi vốn nghĩ rằng Thẩm Triệt dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

Nhắc mới nhớ, ngoài việc tôi hay té ngã, tôi còn có điểm không tốt.

Mười năm trước có quá nhiều người ngưỡng mộ tôi, bây giờ hiếm thấy một người không hâm mộ tôi.

Tôi ngược lại bắt đầu để ý tới hắn.

Nghĩ đến việc Thẩm Triệt sắp tiến vào, trong lòng tôi thế nhưng có chút mong đợi và khẩn trương. Nhưng may mắn thay, tôi đã luyện được một khuôn mặt lạnh, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể che giấu cảm xúc thật của mình.

Một lúc sau, Thẩm Triệt xuất hiện trước mặt tôi và hoàng đế.

Sau khi hành lễ, hắn tươi cười thân thiết, gọi tôi một tiếng: “Tô thần y”.

Không hiểu vì lý do gì, tôi cảm thấy không được tự nhiên. Tôi thản nhiên đáp lại, ngẩng cao cằm với vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Bệ hạ, dân nữ cáo lui.” Sau khi rời tẩm điện, tôi trở về phòng.

Tôi nhấc nắp đồng thau lên.

Bên trong đang phát ra tiếng động xèo xèo của những con cổ trùng, tôi đếm, có mười con. Gần đây số lần té ngã hơi nhiều, mấy con cổ trùng xóa trí nhớ ngắn hạn xài rất nhanh, để đề phòng nên tôi quyết định nuôi thêm vài con nữa để chuẩn bị tinh thần.

Tôi cẩn thận quan sát một lúc, xác định cổ trùng đã hình thành, nhét vào bên hông.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi sờ vào bên hông của mình, lấy ra một chiếc khăn tay có thêu hoa mẫu đơn trên đó. Tôi sững sờ, mất một lúc mới nhớ ra đây là khăn của Thẩm Triệt.

Đúng rồi, lần trước tôi tùy ý dùng một lúc nhưng sau đó quên trả lại cho hắn.

Nghĩ đến gương mặt của Thẩm Triệt, và việc hắn luôn biểu hiện ra vẻ dịu dàng dù cố ý hay vô ý, tôi không khỏi nuốt nước miếng. Tôi tự an ủi nói: Chẳng qua là thực sắc tính dã*, tôi để ý Thẩm Triệt nhất định bởi vì hắn lớn lên đẹp, so với muôn vàn nam nhân ở Nam Cương còn hơn vài phần.

Thực sắc tính dã: Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Tôi tình cờ gặp Thẩm Triệt ở Ngự Hoa Viên.

Thẩm Triệt nhìn tôi, biểu hiện có vẻ hơi kinh ngạc. Hắn nói: “Tại sao Tô thần y lại đến đây? Tới để thưởng thức hoa sao? Hoa mẫu đơn hôm nay nở rất đẹp.”

Hắn bẻ đóa hoa mẫu đơn đỏ.

Hương thơm ngát, trước mắt tôi hiện ra hai đóa mẫu đơn to bằng lòng bàn tay, Thẩm Triệt nhẹ giọng, nói: “Tặng ngươi.” Lòng tôi loạn như hươu chạy. Lần đầu tiên tôi thấy hoa mẫu đơn tuyệt đẹp và cao quý. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triệt lại nói: “Đa tạ ngươi đã cứu A Tiên.”

Đúng rồi, làm sao tôi có thể quên được.

Thẩm Triệt đã có người trong lòng.

Việc tặng hoa không có ý tứ gì như tôi nghĩ. Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không thích hoa mẫu đơn.” Tôi đưa khăn tay thêu hoa mẫu đơn qua, nói: “Trả lại cho ngài.” Dứt lời, quay đầu rời đi.

“Phốc” một tiếng, chân tôi lảo đảo, tôi tưởng mình sắp ngã. Không ngờ thứ nghênh đón tôi lần này không phải là mặt đất quen thuộc, mà là bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Triệt. Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, và khi tôi phản ứng lại, Thẩm Triệt đã ôm chặt lấy tôi.

Thẩm Triệt khẽ thở dài, bất lực nói: “Tại sao lại ngã nữa vậy?”

Trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài, không thể kiềm chế đỏ ửng mặt. Tay tôi vô thức sờ bên hông, nhưng ngay sau đó, tôi thu tay lại.

Tôi … không muốn làm hắn quên.

Tôi vội vàng đẩy Thẩm Triệt ra, chạy trối chết.

Trở về phòng, tôi thở hổn hển.

Bản thân trong gương đồng mang đầy vẻ thẹn thùng của một cô nương, hoàn toàn không giống với bản thân trước đây. Tôi biết rằng tôi đã động tâm với Thẩm Triệt, nhưng tôi cũng biết tôi không thể động tâm với hắn.

Hắn là tể tướng của Lan quốc, là trung thần của hoàng đế.

Mà tôi là một cô nương đến từ Nam Cương, độc trên người hoàng đế là do tôi hạ. Lần này tôi vào cung không phải để chữa bệnh cho hoàng đế, mà để xem hoàng đế đã chết chưa, nếu chưa chết tôi sẽ đâm thêm một nhát đao.

5.

Tôi không phải người Nam Cương.

Khi còn nhỏ, tôi là người kinh thành, phụ thân là tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, nương là đệ nhất mĩ nhân kinh thành. Tôi từ nhỏ là hòn ngọc quý trên tay phụ mẫu, họ rất thương tôi. Tôi đã trải qua chín năm hạnh phúc nhất ở trong phủ tướng quân ở kinh thành.

Tuy nhiên, khi tôi mười tuổi, phủ tướng quân gặp tai bay vạ gió*.

Tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu tới

Một đạo thánh chỉ được ban xuống, vị hoàng đế luôn tín nhiệm phụ thân tôi lật mặt, nói phụ thân có ý đồ mưu phản. Từ đó về sau, phủ tướng quân ở kinh thành vắng như chùa bà đanh. Phụ thân bị tống vào đại lao, vào một ngày tuyết rơi đầy trời, đầu của phụ thân đã nhiếm máu tươi ở cổng Ngọ Môn*.

Ngọ Môn: cổng phía nam và lớn nhất trong Tử Cấm Thành Bắc Kinh

Mọi người đều cho rằng tiên đế đối xử rất tốt với nhà họ Tô, phụ thân tôi có ý đồ mưu phản, nhưng tiên đế chỉ giết một người là phụ thân tôi, còn phủ tướng quân thì được giữ nguyên. Nhưng tôi biết phụ thân tôi trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không có ý đồ mưu phản.

Hết thảy là do tiên đế tính toán.

Do tiên đế sợ hãi binh quyền trong tay phụ thân, phụ thân tôi vì tiên đế giành lấy Lan quốc non sông tươi đẹp, nhưng kết quả là thỏ hết, chó săn bị thịt*.

Đầy đủ: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt; chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết

Nương tôi thương tâm, sau khi phụ thân ra đi một năm, cũng rời bỏ tôi mà đi.

Hôm đó cũng là một ngày tuyết rơi, những bông tuyết tung bay, cực kì giống ngày tuyết ở Ngọ Môn hôm đó. Trong hai ngày tuyết rơi, tôi từ đích nữ phủ tướng quân người người ghen tị, trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Tôi muốn báo thù.

Nhưng tôi biết bằng thực lực của bản thân, đối mặt với cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, kể cả tôi có một trăm thân xác, cũng sẽ phải chịu cái chết thê thảm giống nhau. Tôi chỉ có thể dựa vào trí mới thắng được.

Tôi ở nhà được chiều chuộng mười năm, dựa vào sức mạnh của thù hận, tôi lấy năm mươi lượng bạc cuối cùng còn lại trong phủ, trèo đèo lội suối đi ngàn dặm tới Nam Cương.

Khi tôi bảy tuổi, trong cung tổ chức yến hội mùa hè, phụ thân đã đưa tôi theo.

Tôi đã gặp một tiểu công tử.

Hắn cho tôi biết Nam Cương là vùng đất của độc, có rất nhiều người sử dụng độc, chỉ dựa vào một con sâu dày như ngón tay cái có thể không gây ra tiếng động mà đưa người ta vào chỗ chết.

Khi tôi đang bên bờ tuyệt vọng, trong đầu hiện lên rõ ràng lời năm đó tiểu công tử nói.

Tôi không nhớ rõ vẻ ngoài của hắn, cũng không nhớ rõ tên của hắn, chỉ nhớ kĩ lời hắn nói.

Tôi quỳ trước cửa phủ sư phụ hai ngày hai đêm. Vào ngày thứ ba, sư phụ nhận tôi làm đồ đệ và bắt đầu dạy tôi độc thuật.

Kể từ đó, tính khí tôi thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tôi luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng và che giấu những suy nghĩ thật của mình bằng sự kiêu ngạo và thờ ơ.

Muốn giết hoàng đế, nhất định phải hỉ nộ không hiện trên mặt.

Tôi bắt mạch của hoàng đế, nói: “Bệ hạ, qua mười lăm ngày nữa ngài sẽ khỏi hẳn.” Mười lăm ngày sau là ngày ngươi chết! Tiên đế ra đi quá nhanh, tôi còn chưa có thành tựu gì đã băng hà. Nhưng không sao, cha nợ con trả.

Mười lăm ngày sau, tôi sẽ dùng thi thể của hoàng đế để tế phụ thân tôi trên trời.

Hoàng đế đột nhiên hỏi: “Tô thần y và Thẩm khanh giao tình không tồi? Trẫm nghe cung nhân nói, lần trước ở Ngự Hoa Viên, Thẩm khanh làm anh hùng cứu mĩ nhân, đỡ thần y ngã khỏi đau.”

Tôi ho khan, nói: “Cũng bình thường.”

Hoàng đế nói: “Thẩm khanh năm nay hai mươi lăm tuổi, Tô thần y năm nay vừa tròn hai mươi. Nam chưa cưới nữ chưa gả, không bằng để trẫm làm chủ tứ hôn cho hai người. Mặc dù Tô thần y có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân*, nhưng trước sau gì vẫn là một cô nương, không có gì quan trọng hơn việc hôn nhân đại sự.”

Diệu thủ hồi xuân: chữa trị được bệnh nặng

Tôi hơi giật mình.

Tại sao những lời phía sau hoàng đế nói nghe thế nào lại mang chút ý vị sâu xa?

Nhưng tôi cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là tâm nguyện phía trước của dân nữ chưa hoàn thành, không muốn bàn chuyện cưới hỏi.”

6.

Nửa tháng sau, hoàng đế băng hà, đến lúc đó, Thẩm Triệt hẳn sẽ thương tâm. Nếu hắn biết do tôi làm, nhất định sẽ oán hận tôi.

Nghĩ đến đây lòng tôi đau nhói.

Nhưng mối thù gia tộc vẫn còn đó, tôi không thể nào chỉ lo tư tình nữ nhi, huống hồ Thẩm Triệt đã có người trong lòng. Tôi thích hắn, nhưng chưa chắc hắn sẽ thích tôi.

Chợt có tiếng mèo kêu truyền đến, tôi vừa hoàn hồn thì nhìn thấy con mèo trắng A Tiên của Thẩm Triệt.

Tôi sửng sốt.

A Tiên không phải đang ở trong tướng phủ sao? Vì sao chạy đến đây? Và vì sao xuất hiện ở cung của tôi?

A Tiên nhảy vào lòng của tôi.

Tôi thấy bốn phía không người, ôm chặt A Tiên.

Lần trước tôi nói không thích mèo là lời nói dối, sau khi phụ mẫu rời đi, tôi luôn không thích nói sự thật. Tôi sờ đầu A Tiên, A Tiên ngoan ngoãn cọ lòng bàn tay tôi. Trong lòng tôi tràn đầy sự ấm áp, mỉm cười khiến cho mắt nheo lại (?).

“A Tiên, A Tiên …” Tiếng của Thẩm Triệt vang lên ngoài cửa.

Con mèo trắng kêu meo meo.

Thẩm Triệt đẩy cửa bước vào, tốc độ nhanh đến mức tôi trở tay không kịp. Mà A Tiên ở trong vòng tay của tôi không muốn rời đi. Thẩm Triệt vừa tiến vào, thấy bộ dạng thân mật của tôi với A Tiên.

Mặt tôi cứng đờ ngay lập tức.

Thẩm Triệt nhìn thấy A Tiên nằm trong lòng tôi, vẻ mặt hoảng hốt biến mất, thay vào đó là sự kinh hỉ và thả lỏng.

“A Tiên”

Lúc này, A Tiên nhảy ra khỏi vòng tay của tôi, nhào vào ngực Thẩm Triệt, dùng đôi mắt đen láy và dáng vẻ ngoan ngoãn nhìn tôi, khiến người ta cảm thấy thương hại. Thẩm Triệt vuốt ve A Tiên, chợt nói với tôi: “Hóa ra A Tiên chạy tới nơi nay tìm ngươi. Hôm nay ta đưa A Tiên vào cung, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. May mắn là tìm được rồi.”

Thấy Thẩm Triệt khẩn trương như vậy, tôi hỏi: “A Tiên là do ngài nuôi à?”

Thẩm Triệt nói: “Bây giờ do tôi nuôi, trước kia do nàng ấy nuôi.”

“Nàng?”

Ánh mắt Thẩm Triệt dịu đi, hắn nói: “Ừm, là người trong lòng Thẩm mỗ.”

Lòng tôi chua xót. Lúc này, Thẩm Triệt nói: “Vừa rồi ta thấy tư thế Tô thần y ôm A Tiên, nhìn khá thành thạo, chẳng lẽ trước đây Tô thần y có nuôi mèo sao?”

Tôi nói: “Đúng vậy, tôi cùng với sư huynh trước đây đã cùng nhau nuôi mèo.” Nhớ tới sư huynh, đáy lòng tôi chua xót. Khi biết tôi vì thù hận đã sử dụng cổ thuật, sư huynh đã xảy ra tranh chấp với tôi.

Chính vào lần đó, sư huynh cùng con mèo trắng đã rời khỏi Nam Cương.

“Ồ?” Ánh mắt Thẩm Triệt tối sầm lại, hỏi: “Thì ra thần y có sư huynh. Vị sư huynh đó là người như thế nào?”

Tôi không muốn tiếp tục nói về sư huynh nên tạm dừng. Thẩm Triệt có vẻ thất vọng. Tôi ngáp một cái, nói: “Thẩm tướng, tôi mệt, thỉnh rời đi.”

Tôi xoay người, vừa mới bước một bước, đã ngã sõng soài trong phòng.

Lần này Thẩm Triệt không kịp đỡ lấy tôi.

Thẩm Triệt ở sau lưng tôi, nói: “Thần y vào cung chưa đến ba tháng, đã té ngã không dưới năm lần.”

Mặt tôi đỏ bừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi