SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

044

—— Ngủ, ngủ không được.

Trần Tu Bình lăn qua lăn lại, từ trên giường đứng lên.

"Đói quá!"

Dạ dày đau rát khó chịu, toàn thân đói lả đến không có khí lực, trên trán và sau lưng đổ mồ hôi hột, Trần Tu Bình che mặt suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn xuống giường, khoác y phục, ra cửa.

"Ăn ăn ăn thì ăn ăn..." Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, Trần Tu Bình đi đến sân, nhìn mặt trăng trên trời, không biết phải làm gì tiếp theo.

Có thể tưởng tượng được, ở Lăng Kiếm Phong hẳn là không có ai cần ăn cơm, trên thực tế, ở đây cơ bản chỉ có một mình Trình Ấn, đơn độc sống mấy trăm năm, mà Trình Ấn đã sớm Tích Cốc mấy ngàn năm trước.

Nghĩ đến đây, Trần Tu Bình cảm thấy ứa nước mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng, tưởng tượng đó là một chiếc bánh, muốn cắn một miếng.

"A, thật muốn ăn bánh Trung thu..."

Bởi tưởng tượng của mình, Trần Tu Bình cảm thấy mình càng đói hơn, nhìn xung quanh, cây cối rất tươi tốt, Trần Tu Bình ngồi xổm xuống nhổ một cọng cỏ, nghĩ xem cái này có thể ăn được không.

Ngay tại Trần Tu Bình đang định học con thỏ, hắn nghe được tiếng mèo kêu.

Một bóng đen nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên đỉnh đầu hắn, sau đó dùng đầu hắn làm bàn đạp, nhảy đến mép của bồn hoa trong sân.

Diệp Vĩ Chu ưu nhã lắc lắc đuôi ngồi xổm trên bệ đá, sau đó "Meo" một tiếng.

"Diệp Vĩ Chu!"

Diệp Vĩ Chu thong dong liếm liếm móng vuốt.

Trần Tu Bình ngồi xổm trước mặt nó, hai mắt sáng ngời hỏi: "Diệp Vĩ Chu, Vi Chu, meo meo, ngươi nói cho ta nơi nào có đồ ăn đi, nếu không ngươi chia cho ta một ít lương thực của ngươi đi."

Đôi mắt mèo tròn xoe của Diệp Vĩ Chu tựa như khinh miệt ngẩng đầu nhìn Trần Tu Bình, sau đó nhảy khỏi bồn hoa, giẫm lên bụi cây bên cạnh nhảy lên hàng rào quanh sân, đứng trên tường rào quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi nhảy xuống.

"Ta cảm thấy nó mới vừa rồi hình như là mời ta." Trần Tu Bình lẩm bẩm rồi mở cổng ra đuổi theo.

045

Diệp Vĩ Chu nhàn nhã đi phía trước, Trần Tu Bình tránh tránh trốn trốn đi đằng sau giống hết đạo tặc.

Trên thực tế, mặc dù sư phụ vừa mới ra lò của hắn không nói quá muộn không thể ra cửa, nhưng vạn nhất y chỉ lười nói thì sao? Ở địa phương cao sang xa lại này, Trần Tu Bình sợ không dám chạy loạn.

Thật ra đỉnh núi Lăng Kiếm Phong không lớn, chính điện chiếm phần lớn diện tích, còn lại là hai trắc điện và nơi sư phụ hắn ở ở phía sau, có lẽ bởi vì hạ cấm chế, Trần Tu Bình chỉ có thể thấy sương mù che khuất nơi đó.

Trần Tu Bình vốn tưởng rằng Diệp Vĩ Chu sẽ dẫn hắn đi rừng cây nào đó hoặc đi sang trắc điện kia, không ngờ Diệp Vĩ Chu trực tiếp xông vào địa phương có cấm chế sương mù lượn lờ.

Trần Tu Bình ngây người, dừng bước lại —— hắn không dám đi vào.

Dù sao nhịn đói một đêm cũng không chết, nhưng nếu kích hoạt cấm chế, tuyệt đối có thể trực tiếp ngỏm củ tỏi đến lưu di ngôn cũng không có cơ hội a.

Thế là Trần Tu Bình do dự, chuẩn bị đi trở về.

Không ngờ Diệp Vĩ Chu lại đi ra, nó ở vùng biên giới của phiến mây mù, hướng hắn gọi "Meo meo", thấy hắn không đến, thậm chí chạy tới cắn ống quần của hắn.

Ý nghĩ muốn trở về của Trần Tu Bình bị dao động.

Ngày mai, hắn phải đối mặt với cuộc sống "Sân trường" dài dằng dặc, thậm chí có thể phải chiến đấu với "đồng học" hung hãn, nếu tối hôm nay bị đói lại ngủ không ngon, vậy trạng thái sẽ rất tệ! Huống chi Diệp Vĩ Chu và Trình Ấn đã từng cùng chung hoạn nạn, chắc hẳn có đặc quyền, nó nồng nhiệt mời hắn như thế —— chắc sẽ không có vấn đề ha?

Không thể phủ nhận xác thực còn là do tò mò, trong nội tâm kịch liệt đấu trang, cuối cùng Trần Tu Bình vẫn quyết định đi vào địa phương khói mù lượn lờ kia.

Khi chạm vào làn khói, một cảm giác kỳ quái xâm nhập toàn thân hắn, sau đó chính cảm giác không trọng lượng như ngồi tàu lượn siêu tốc, Trần Tu Bình còn chưa kịp thét lên, đã phát hiện trước mắt mình sáng lên, bản thân từ đỉnh núi Lăng Kiếm Phong ban đêm, qua đến một không gian khác... một Vườn Bách thảo sang sủa?

046

Những cái cây to lớn mọc ra trái cây không biết tên, bụi cây thấp bé nở ra những đóa hoa xinh đẹp rực rõ, bầu trời tựa như một bức tranh màu trắng, phía trên không có mây cũng không có mặt trời, chỉ đơn giản phát ra ánh sáng, dưới chân có một dòng suối nhỏ rộng ước chừng một thước, nước suối trong veo thấy đáy, giống như dòng pha lê lấp lánh.

Trần Tu Bình sững sờ nhìn quang cảnh trước mắt, nháy mắt trong đầu liên tưởng đến vườn địa đàng.

Diệp Vĩ Chu lại lấy đầu hắn làm bàn đạp nhảy xuống, trước tiên đến bên suối uống mấy ngụm nước, sau đó ngậm một trái cây màu vàng ăn.

Trần Tu Bình lúc này mới nhận ra đây không phải mơ mà là thật, hắn ngồi xếp bằng trên bãi cỏ mềm mại, trầm ngâm một hồi, hái trái cây màu vàng mà Diệp Vĩ Chu ăn, cắn một miếng.

"...Vị bánh mì à..." Mùi vị trong miệng khác một trời một vực với tưởng tượng của hắn, Trần Tu Bình cắn vài miếng thấy khô cổ họng, liền tạm thời bỏ qua một bên, lấy lá cây to bè bên cạnh làm thành một cái cốc, múc một ít nước uống.

Vừa uống nước suối vào, vị rất ngon lại có vị ngọt nhẹ, chỉ uống một ngụm, Trần Tu Bình liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, hắn không khỏi nghĩ đến tiên tủy gột rửa tạp chất của đông đảo tu tiên giả, không nhịn được lại uống mấy ngụm.

Diệp Vĩ Chu lại đi đến bên cạnh hắn, thuận tiện mang theo một ít hoa quả khác nhau tới.

Dưới sự cám dỗ của mùi hương ngọt ngào, Trần Tu Bình không quan tâm đồ mèo ăn được người có ăn được không, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Đợi ăn no bảy tám phần, Trần Tu Bình rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, hắn xoa xoa đầu Diệp Vĩ Chu, nhìn nó nheo mắt lại một bộ "thêm chút nữa" dáng vẻ, nhịn không được cười hỏi: "Ngươi thông minh như vậy, có thể nghe hiểu tiếng người sao?"

Diệp Vĩ Chu đương nhiên không trả lời hắn, nhưng nó vẫn trừng mắt mắt mèo nhìn hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, nằm trên đất.

Trần Tu Bình tự nhủ: "Ngươi nghe hiểu được đúng không? Nếu không làm sao ngươi biết ta đói bụng được."

Trần Tu Bình sờ sờ bụng đã đầy, lẩm bẩm: "Tương lai sau này nhất định không dễ dàng, sư phụ quá cao lãnh, sư huynh quá chính trực, Cửu Nương lại là người ngốc —— nhưng, tu tiên mới là chính đạo, đúng không?"Trần Tu Bình đang lâm vào trầm tư nên không nhìn thấy, Diệp Vĩ Chu vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, trong hai con ngươi màu nâu, phảng phất hiện lên một đạo cuồng phong màu bạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi