SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

107

—— Cướp?

—— Mạnh sư huynh vậy mà lại nghĩ đến việc cướp đồ?

Lời này không chỉ khiến Nguyên Thủ Quy ngạc nhiên, ngay cả Trần Tu Bình cũng rất ngạc nhiên, thế là trong cơn kinh ngạc Trần Tu Bình buột miệng nói: "Cướp? Ngươi vậy mà cướp đồ? —— ngươi vậy mà linh hoạt như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi chính trực đến mức không biết nói dối đâu —— mặc dù ngươi là cái đồ biến thái."

Mạnh Tiểu Bảo bật cười: "Nếu như ngươi không cường điệu ta là biến thái, ta sẽ coi lời người nói thành một lời khen."

Trần Tu Bình đang nhổ lông chim, loay hoay không biết cắt thế nào, nghe thấy Mạnh Tiểu Bảo nói như vậy, liếc xéo nói: "Ngươi nghiêm túc à? Đi cướp đồ của người khác?"

Mạnh Tiểu Bảo thở dài: "Đây không phải là do thực sự không có biện pháp khác sao, danh ngạch cố định như vậy, chúng ta cũng không thể vì người khác mà hi sinh bản thân."

Nguyên Thủ Quy đã mặc xong y phục mới, hắn tỏ vẻ thản nhiên đặt chiếc áo choàng lông của Mạnh Tiểu Bảo vào trong Túi Trữ Vật, sau đó đi đến bên cạnh Trần Tu Bình, nói: "Nói rất đúng."

Sau đó ba người làm một lễ tế răng, rồi bàn bạc xem nếu thực sự muốn đi cướp đồ thì phải làm những gì.

Kết quả không ngờ bọn hắn thật đúng là đã suy nghĩ quá nhiều, đi ra ngoài không bao lâu, bọn hắn đã tìm được Băng Hoa Quế Phấn ngàn năm, sau khi nghỉ ngơi một chút, thời gian ba ngày kết thúc, chỉ nghe thấy một âm thanh nghiêm túc từ trong hư không truyền đến "Thời gian đến", Trần Tu Bình thấy hoa mắt, liền phát hiện mình đã trở lại quảng trường phía trước Bình Tiên Điện.

Mạnh Tiểu Bảo ở bên cạnh vỗ một cái lên vai của hắn, phía trước, chưởng môn vẫn đứng chính giữa, Văn sư huynh vẫn bộ dạng rách rách rưới rưới như cũ, những sư huynh sư tỷ khác vẫn bộ dạng tiên phong đạo cốt phiêu phiêu xuất trần y hệt như trước đây, trong hoảng hốt, Trần Tu Bình cảm giác mình dường như chưa từng rời khỏi chỗ này, thời gian tựa như quay trở lại trước khi đi "Tiên thù huyễn cảnh".

Nhưng hắn nhanh chóng phản ưng lại, bởi vì sư huynh sư tỷ đã bắt đầu kiểm kê nhân số thông qua.

Trần Tu Bình bị dòng người đưa đến đằng trước, người hỏi hắn chính là Văn sư huynh: "Tên, đồ vật."

Văn sư huynh vẫn ít nói trước sau như một, nghĩ như vậy, Trần Tu Bình đem đồ vật đưa cho hắn, đồng thời báo tên của mình, Văn sư huynh không ngẩng đầu, nói câu "Đi về phía sau", rồi hỏi tiếp người kế tiếp.

Những việc này được làm một cách ngay ngắn trật tự, đợi đến khi tất cả mọi người kiểm kê xong, Trần Tu Bình phát hiện quả nhiên bị đánh rớt một nửa người, nhìn thấy dáng vẻ hoặc tuyệt vọng hoặc bình tĩnh của bọn họ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi buồn bã, kỳ thật hắn rất hoài nghi nếu lần này hắn không có sự trợ giúp của Mạnh Tiểu Bảo thì hắn có thể qua được cửa này không.

Sau khi chia đội xong, chưởng môn thông báo nhưng người thông qua sáng sớm ngày mai đến đây, sau đó mọi người liền giải tán.

108

Rõ ràng chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, Trần Tu Bình lại cảm thấy mình đã rời xa Lăng Kiếm Phong rất lâu rồi.

Hắn gặp Tô Cửu Nương ở chân núi, Tô Cửu Nương ôm một đống vải, không biết muốn đi đâu.

Nhìn thấy Trần Tu Bình, Tô Cửu Nương hai mắt sáng lên, chạy tới: "Tu Bình, thông qua rồi sao?"

Trần Tu Bình cười nói: "Cửa thứ nhất đã qua, còn có hai cửa nữa."

Tô Cửu Nương cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Tông môn thật sự quá phiền, chẳng lẽ còn không tin ánh mắt của chân nhân,ta cảm thấy khảo hạch ngươi căn bản chính là việc dư thừa nha.”

Trần Tu Bình vừa nghe thì không có cảm thấy lời này có vấn đề gì, nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút, liền giật mình hỏi: "A? Muốn ta thông qua cái tông môn khảo hạch này không phải ý của sư phụ sao?"

Lúc trước Trình Ấn luôn cường điệu chuyện tông môn khảo hạch, Trần Tu Bình liền cho rằng đây là một chuyện vô cùng quan trọng.

Nghe Trần Tu Bình hỏi vấn đề đó, Tô Cửu Nương sững sờ, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng: "Ngươi không nghe thấy, ngươi cái gì cũng không nghe thấy, ta đi đây."

Vừa dứt lời, người đã cách xa hơn mười mét, một giây sau liền không thấy bóng dáng.

Trần Tu Bình: "..." Không hiểu sao, giờ khắc này Trần Tu Bình có cảm giác thê lương như gió thu thoảng qua lá vàng.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác thê lương này liền biến thành thỏa mãn, hắn phát hiện sư phụ của hắn còn tốt hơn trong tưởng tượng, ôm lấy tâm tình này, hắn nhanh chóng trèo lên Lăng Kiếm Phong đỉnh, tắm rửa một cái rồi đổi bộ y phục, chạy đến chính điện.

Thực ra hắn cũng không biết sư phụ đang ở đâu, chỉ là phía sau có cấm chế nên hắn không dám đi, vì vậy chỉ có thể thử vận may, xem có thể tìm được người trong chính điện hay không.

Trần Tu Bình đem cửa chính điện mở ra một chút, dán một mắt vào khe cửa nhìn một vòng trong điện, trong điện trống rỗng, vừa âm lãnh vừa không có nhân khí, Trần Tu Bình đơn giản nhìn thoáng qua liền biết bên trong không có người, đành phải tiếc nuối thở dài, chuẩn bị đóng cửa lại.

Ngay lúc này, phía sau hắn truyền đến một giọng nói: "Lét lút làm cái gì?"

Trần Tu Bình giật nảy mình, tuy hắn nhanh chóng nhận ra đây là giọng của Trình Ấn, nhưng khoảnh khắc đó vẫn bị dọa sợ đến mức phản xạ vung tay đánh về phía trước, Trình Ấn dùng một tay đã ôm được hắn.

Trình Ấn một bên dùng một tay ôm lấy hắn, một bên nhịn không được mở miệng nói: "Ngươi đã tu hành một thời gian rồi, mà còn giật mình hoảng hốt, nhát như chuột."

Trần Tu Bình lại không nghe thấy những lời này, chỉ cần nghĩ tới hiện tại người đang ôm lấy hắn là Trình Ấn, cả người đều có chút không ổn, đầu óc nháy mắt tiến vào trạng thái chết máy, mãi cho đến khi Trình Ấn đưa hắn vào chính điện, đặt hắn xuống đất, hắn mới miễn cưỡng khôi phục chút ý thức.

Sau đó hắn nhìn Trình Ấn, không khỏi cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.

—— Đây nhất định chính là khí thế bá vương trong truyền thuyết đi, tất cả những người tiến vào khu vực ảnh hưởng của người này đại não đều bị tác động, không hổ là nam nhân đứng ở đỉnh nhân sinh tiểu thuyết tu chân.

Trình Ấn đương nhiên không biết Trần Tu Bình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đối với ánh mắt đột nhiên trở nên quỷ dị của hắn tràn ngập nghi hoặc, y thấy Trần Tu Bình không nói lời nào, liền cân nhắc mở miệng trước: "Cửa khảo hạch thứ nhất, mặc dù phát sinh một chút nhạc đệm, nhưng cũng đã kết thúc rồi."

Nghe Trình Ấn nói như vậy, Trần Tu Bình mới hồi phục tinh thần lại: "Sư phụ, ngươi đi Tiên Thù huyễn cảnh, là bởi vì phát hiện La Tuyết... La tiền bối muốn làm chuyện đó sao?"

Trình Ấn mới sẽ không ở trước mặt Trần Tu Bình nói là y bởi vì muốn đi gặp hắn rồi thuận tiện phát hiện chuyện đó đâu, thế là y làm bộ nhẹ gật đầu.

Trần Tu Bình in tưởng không chút nghi ngờ.

Hắn sợ hãi than nói: "Sư phụ, dường như không có chuyện gì có thể thoát khỏi mắt của ngươi á."

Trình Ấn không nói gì, Trần Tu Bình thầm nghĩ có phải mình vỗ mông ngựa quá mức rồi không, lại nhớ tới quan hệ của La Tuyết Mạt và Trình Ấn, nhịn không được mở miệng nói: "Nhưng mà La tiền bối cùng ngươi quan hệ tốt như vậy, tại sao phải lén lút đi làm chuyện đó vậy?"

Hắn rất để ý chuyện này, Trình Ấn lại cảm thấy không có gì to tát, tùy ý mở miệng nói: "Bởi vì chuyện Tiên Thù huyễn cảnh có Vãng Sinh mộc, có rất ít người biết."

Trần Tu Bình "A?" một tiếng.Trình Ấn nhìn tiểu đồ độ xuẩn manh (vừa ngốc vừa đáng yêu) của y, cũng không biết rốt cuộc cái gì có thể nói cái gì không thể nói, cuối cùng y nghĩ nghĩ, nói: "Có một số việc ngươi không cần biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi