SƯ PHỤ, CHÚNG TA CÙNG LUẬN BÀN NHÂN SINH

004

Lời hứa dẫn hắn đi Thanh Phong Giản của Cửu Nương cuối cùng cũng không được thực hiện, khi Trần Tu Bình xuống núi đến nhà Cửu Nương vào ngày hôm sau, Cửu Nương đã biến mất.

Nhất thời, trong lòng hắn chỉ cảm thấy trống rỗng, tựa như thiếu cái gì đó, lại tựa hồ không có gì thay đổi.

Nhưng thực ra Trần Tu Bình biết mình rất khó chịu, mặc dù thời gian ở bên Cửu Nương chỉ khoảng một năm, nhưng nàng là người chứng kiến quan trọng nhất cho những biến động nghiêng trời lệch đất trong nhân sinh ngắn ngủi của hắn. Tuổi thọ của tu tiên giả có thể rất dài, nhưng ký ức khắc sâu nhất thường là thời niên thiếu, có lẽ là vì đó là thời điểm xảy ra nhiều thay đổi nhất và mạnh mẽ nhất.

Nghĩ đến đây, Trần Tu Bình chỉ đành lên núi tìm sư phụ.

Trình Ấn có lẽ đang ở trong động phủ, Trần Tu Bình vừa mong vừa sợ dùng phương pháp do Trình Ấn dạy tiến vào tầng thứ nhất của cấm chế, sau đó sử dụng ngọc giản để đi vào —— Tu Chân Giới từ trước đến nay phương pháp vào cửa thăm hỏi đều như vậy. Bởi vì tu sĩ thường xuyên bế quan, nếu như lúc nào cũng bị quấy rầy, e là sẽ khiến họ bực mình. Ngọc giản này lại chỉ truyền tống đến vị trí cố định mà vị tu sĩ kia thiết lập. Lúc nào đễn gặp thì phải xem tình hình của tu sĩ kia.

Nhưng Trần Tu Bình biết hiện tại Trình Ấn không có khả năng đang bế quan, nếu y muốn bế quan khẳng định sẽ nói cho hắn biết, bởi vậy hắn ở đó chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, hắn nhìn thấy một đống đồ vật lung tung ngổn ngang bên cạnh, Trần Tu Bình mơ mơ hồ hồ nhớ tới hôm trước Cửu Nương có nói qua đây cũng là một trong những nhiệm vụ quét dọn cố định của hắn, vì vậy hắn liền thuật theo lòng hiếu kỳ đi tới, chọn chọn lựa lựa mà nhìn đống đồ.

Bên trong có đủ thứ đồ vật, một số là kim loại luyện hỏng, một số là ngọc giản vỡ vụn, còn một số là công cụ pháp khi khó nhận biết, nếu không lựa chọn kỹ càng, thì nói chỗ này là bãi rác quả không sai, nhưng nếu người có kiến thức quan sát kỹ một chút, sẽ phát hiện đây là bảo khố đối với tu sĩ bình thường.

Bấy giờ Trần Tu Bình cảm thấy bản thân cảm nhận được loại tâm tình như Chưởng môn—— Trình Ấn thật là có tiền.

Lúc này, hắn trông thấy một quyển thư tịch cũ nát.

Sự hiện diện của thư tịch trong đống đồ này thật sự rất dễ thấy, bởi vì thư tịch không dễ bảo quản, nên  phần lớn tu sĩ sẽ không dùng thư tịch để lưu trữ thông tin hoặc những thứ tương tự, nhưng đôi khi một số tu sĩ muốn truyền bá công pháp đơn giản trên quy mô lớn cũng sẽ dùng thư tịch để ghi chép —— nhưng dù sao thì sự xuất hiện của thư tịch ở chỗ Trình Ấn cũng rất kỳ lạ.

Trước tiên, Trần Tu Bình cầm quyển thư tịch lên, sau đó mặt của hắn liền đỏ bừng.

—— Cái này, cái này, cái đồ chơi này! Là! Xuân! X! Đồ! Mà!

Mặc dù mặt có hơi nóng lên, nhưng đã mười mấy năm không thấy loại đồ này, Trần Tu Bình vẫn không kềm chế được lòng tò mò lật từng trang một, nuốt nước bọt.

—— Cái này, cái này thật lợi hại.

Trong lòng hắn không khỏi phát ra tiếng cảm khái như vậy, nhân vật trong đó sống động như thật, rõ ràng chỉ là phát họa đơn giản, nhưng thần thái và tư thế của nhân vật lại tinh tế và chính xác đến mức khiến khó Trần Tu Bình mặt đỏ tim đập, hắn đơn giản lật mấy trang, sau đó dừng lại ở một trang nào đó.

"= 口 = đây là...

Hai nhân vật đang vận động bên trong trang sách, rất dễ thấy một trong số họ có điểm khác lạ, tỉ như thiếu một bộ vị từ cổ trở xuống nào đó không thể miêu tả, lại nhiều hơn một bộ vị từ cổ trở xuống nào đó không thể miêu tả... Nói ngắn gọn, đó là hai người đàn ông.

Điều này làm cho Trần Tu Bình không chỉ mặt đỏ tim đập, mà tay cũng phát run.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Trình Ấn vang lên: "Tu Bình, ngươi đang nhìn cái gì?"

Tay của Trần Tu Bình càng run rẩy hơn, quyển sách liền rơi xuống đất, hắn vô thức nhào xuống mặt đất, ra vẻ té ngã để che quyển sách lại.

"Sư Sư sư phụ, ngươi làm ta giật cả mình." Trần Tu Bình nói xong luống cuống tay chân đứng lên, gòm vài món linh tinh trước mắt thành một đống che lên quyển sách.

Có trời mới biết tại sao hắn lại như vậy? Nghĩ kỹ lại, hình như là do trong lòng có quỷ.

Nhưng hắn nhanh chóng lại, tại sao mình phải cảm thấy chột dạ nha? Ở đây đều là đồ Trình Ấn vứt, này chẳng phải nói, quyển sách này vốn là của Trình Ấn sao?

Hình tượng cao lớn lại băng thanh ngọc khiết của sư phụ hình tượng nháy mắt xuất hiện vết nứt, Trần Tu Bình cố gắng ngăn mình không nghĩ lung tung, ánh mắt lại không thể kìm được mà nhìn vào một bộ vị nào đó mà mọi nam nhân đều có.

Trình Ấn cau mày, đi tới để xem xem Trần Tu Bình đang giấu cái gì.

Trần Tu Bình phản xạ có điều kiện ôm lấy cánh tay Trình Ấn: "Sư phụ, sao vậy?"

Bởi vì Trình Ấn khom người, còn Trần Tu Bình thì không hi vọng Trình Ấn nhặt đồ vật bên dưới mà ôm tay y rất chặt, nên mặt của hai người đương nhiên dựa vào rất gần nhau, nhưng lúc này Trần Tu Bình hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ đáng khinh nào, hắn chỉ muốn ngăn cản Trình Ấn, khẩn trương đến mức chóp mũi đổ đầy mồ hôi.

Trình Ấn trầm giọng hỏi: "Ta nên hỏi ngươi sao vậy mới phải?"

Trần Tu Bình lắc đầu: "Không có gì, a, a, là do ta không thấy Cửu Nương, ngươi thấy nàng đi rồi chưa? Còn có hôm qua nàng nói muốn dẫn ta đi Thanh Phong Giản, hiện tại chỉ có một mình nên ta không dám đi, ngươi có thể đi với ta không? Còn có tất cả những thứ này đều là của ngươi phải không? Ta có thể mang xuống núi được không?... A không đúng, hình như bây giờ ta đang sống trên núi, ý ta là không phải Cửu Nương nói có thể mang đi sao?..."

Trần Tu Bình líu ríu không ngừng, Trình Ấn càng nghe mày càng nhíu chặt, nhìn tiểu đồ đệ liên tục lảm nhảm ôm mình như chuột túi ôm cây, một lúc sau mở miệng nói: "Đủ rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi Thanh Phong Giản, Cửu Nương đã trở về rồi —— ngươi buông ra cho ta!"

Lúc nói câu cuối, giọng Trình Ấn có hơi nâng lên, bấy giờ Trần Tu Bình mới phát hiện tư thế của mình có bao nhiêu xấu, không chỉ tay ôm chặt, mà ngay cả chân cũng sắp quấn lên rồi.

Trần Tu Bình cười ngượng ngùng, nhưng vẫn không dám buông ra, ánh mắt vô thức nhìn vào đống đồ dưới đất.

Trình Ấn sắp tức đến mức bật cười: "Sao? Ta sẽ tham đống đồ kia của ngươi à? Nhanh thu cho ta, sau đó đứng nghiêm chỉnh cho ta."

Trần Tu Bình như được đại xá, vội vàng buông lỏng tay ra để thu đồ vật, rồi cung cung kính kính đứng trước mặt Trình Ấn trước mặt, hai tay khoanh lại để phía trước, ánh mắt sợ hãi nhìn Trình Ấn, giống như tiểu hài tử phạm sai lầm cầu xin tha thứ.

Trình Ấn vẩy vẩy tay áo, sau đó vuốt phẳng chúng ra, tiện thể dành thời gian suy nghĩ xem tại sao tiểu đồ đệ của mình lại khác thường như vậy.

Trong đống đồ đó của mình cũng không có thứ gì kỳ quái. Trình Ấn nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không nghĩ ra có cái gì có thể khiến người ta thất thố, đành phải trừng Trần Tu Bình một cái, sau khi miết thẳng tay áo thì nói với hắn: "Bên trong Thanh Phong Giản có mấy con Ứng Long, mấy năm trước tính tình tương đối nóng nảy, hiện tại không biết thế nào, ngươi đi theo ta tới đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi