SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


Bạch Phong biết chuyện Sở Du Minh muốn cưới được hắn sư muội cũng chính là Ngọc Y Thần.

Nhưng lại không ngờ đến việc hắn sẽ đến nhờ như thế này.

" Không phải thái tử muốn gì đều có được sao? Làm sao lại phải đến tìm ta "
Hiếm thấy thái tử ma giới nói chuyện với một người nào đó mà không cao ngạo như vậy cho nên Bạch Phong cũng muốn nhân cơ hội tự đắc một chút.

Sở Du Minh nhìn thái độ của hắn, trong lòng đã tức giận đến cực hạn.

Trừ bỏ Ngọc Y Thần ra chưa có ai dám thái độ như vậy trước mặt hắn.

Chỉ vì muốn nhanh chóng làm Ngọc Y Thần thuộc về mình nên hắn mới hạ mình đến đây, bằng không Thiên Quang cũng sẽ bị hắn một tay quét bay sạch.

" Bạch chưởng môn có điều không biết, nàng ấy trước giờ luôn cao lãnh, muốn tiếp cận nàng ấy đã khó huống chi là có được.

Cho nên mới đến đây tìm ngươi "
Một tiếng chưởng môn làm Bạch Phong cực kì hài lòng.

Hắn không có vòng vo, liền chủ động hỏi đến yêu cầu của Sở Du Minh.

" Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi cho nên ngươi cũng phải giúp ta ngồi lên vị trí chưởng môn này "
" Hahaha tất nhiên là được.

Thái tử ta nói được làm được "
" Tốt, thành giao "
" Thành giao "
.........!
Rất nhanh đã đến kì đại hội, Thiên Quang môn hôm nay vô cùng bận rộn.

Bạch Phong dặn dò đám đệ tử chuẩn bị kĩ đồ vật cần thiết.

Lần này đại hội diễn ra ở Côn Lôn sơn, nơi đó trước đến nay quanh năm lạnh lẽo, đường lại khó đi.

Hắn đường đường thay sư phụ quản lý tông môn, phải đảm bảo an toàn cho chúng đệ tử.

" Các ngươi chuẩn bị đầy đủ, lần này đến Côn Lôn không dễ đi "
" Đã rõ "
Lâm Nhược Vũ nhìn Bạch Phong ra vẻ, liền cho hắn một ánh mắt khinh thường.

Nàng nghe nói hắn chỉ được chưởng môn giao phó trông coi Thiên Quang môn một thời gian.

Vậy mà hắn biểu hiện như hắn đã trở thành chưởng môn rồi vậy.

" Chỉ biết dương oai " nàng lẩm bẩm mắng hắn.

Chu Tử Yên tình cờ đi đến vừa vặn nghe nàng chửi mắng ai liền tò mò lại gần, hỏi nàng
" Ngươi mắng ai vậy? "
Bị Chu Tử Yên bất ngờ tiếp cận, Lâm Nhược Vũ liền giật nảy mình, đánh rơi cả hành lý xuống đất.

Nàng nhanh chóng ngồi xuống thu thập lại đồ không quên trách móc Chu Tử Yên.

" Ngươi có thể nào đừng như vậy hù ta mỗi khi đến gần được hay không? "
" Ta cũng không phải cố ý.


Cũng tại ngươi lơ đãng "
" Hừ " Lâm Nhược Vũ cũng không muốn gây gỗ với nàng, bởi vì mỗi lần như vậy Lâm Nhược Vũ luôn là người đầu hàng trước.

Thấy Lâm Nhược Vũ không có để ý đến nàng nữa, Chu Tử Yên liền không vui.

Nàng đi đến phụ Lâm Nhược Vũ thu thập hành lý, cũng là hỏi chuyện
" Ta khi nãy nghe thấy ngươi mắng người.

Là ai vậy?"
" Bạch sư thúc " Lâm Nhược Vũ thản nhiên trả lời mà Chu Tử Yên bên cạnh nghe xong liền hoảng hốt bụm chặt miệng của nàng lại.

Bị túm lấy miệng như thế Lâm Nhược Vũ liền nhăn mày, lôi kéo tay nàng ra " Làm cái gì nha "
" Ngươi còn hỏi ta.

Gan ngươi cũng thật to, còn dám mắng Bạch sư thúc "
Bạch Phong là người nghiêm khắc như thế nào, cả tông môn không ai là không biết.

Bọn họ chưa lần nào dám chọc giận Bạch Phong.

Vậy mà đầu gỗ này lại ở mắng Bạch Phong.

Nàng là sợ có người nghe thấy đem chuyện này báo lại cho Bạch Phong thì Lâm Nhược Vũ liền tiêu rồi.

Chu Tử Yên là thấy duy nhất nàng hợp mắt người mới như vậy lo lắng, nếu không đại tiểu thư như nàng là không thèm để ý.

" Hắn dám động ta, ta liền cho hắn biết lợi hại "
Lâm Nhược Vũ đương nhiên không sợ một người nhỏ nhoi như hắn.

Nàng vốn là muội muội của thần đế, năng lực tuy không bằng tỷ tỷ nhưng so với bọn họ vẫn là một trời một vực.

Chu Tử Yên nhìn nàng ngạo mạn như vậy cũng chỉ biết lắc đầu.

" Được rồi không cùng ngươi cãi, mau thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát thôi "
.........!
Bảy ngày sau
Tại Côn Lôn sơn
Đại hội hằng năm đều do chính tay Chu gia lo liệu tổ chức.

Chu Hằng, cũng chính là gia gia của Chu Tử Yên.

Chu Hằng vốn từ xưa đến nay luôn một lòng tu luyện, muốn phi thăng thành tiên, đáng tiếc hắn thiên phú không có chỉ có thể chờ mong vào thế hệ sau.

Cho nên từ khi Chu Hằng lên đứng đầu gia tộc, hắn dốc lòng bồi dưỡng, nâng cao thiên phú Chu gia người.

Chu gia vốn là đệ nhất tiên môn thế gia, cho nên hắn vì thõa mãn mong muốn liền tổ chức cái này đại hội, chọn ra đệ nhất tiên tông, đem con cháu của hắn gia nhập để bồi dưỡng.

Mà lọt vào mắt hắn chính là Thiên Quang môn.

Thiên Quang môn được gầy dựng dẫn dắt bởi Tô Ngọc Vân.

Vốn chỉ là nho nhỏ tông môn, dưới sự dẫn dắt của nàng liền biến thành đệ nhất tiên tông, danh tiếng vang xa.


Mà hắn cháu gái lần này lại tiến vào được Thiên Quang môn, đây chính là kinh hỉ.

Hắn biết rõ hắn niềm tin liền đặt không sai.

Từ xa nhìn thấy Thiên Quang đã đến, Chu Hằng liền vội đến nghênh đón.

" Các vị tiên nhân đường xa vất vả rồi "
" Được Chu trưởng lão tiếp đón như vậy là vinh hạnh của tông môn ta "
Bạch Phong cùng Chu Hằng hàn huyên.

Nhìn thiếu niên trước mắt Chu Hằng ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại không mấy dễ chịu.

Hắn biết Bạch Phong là người như thế nào.

Khi Tô Ngọc Vân chưa bế quan, Bạch Phong vẫn là luôn bên cạnh nàng giúp nàng quản thúc tông môn.

Bề ngoài như vậy nho nhã nhưng con người bên trong của Bạch Phong là vô cùng tàn nhẫn.

Nghĩ như vậy nhưng Chu Hằng lại không muốn nói đến, lỡ như làm hắn không vừa ý, Chu Tử Yên liền khó mà yên ổn.

" Mời các vị vào trong nghỉ ngơi, gian phòng đều được chuẩn bị tốt "
" Hảo, mời Chu trưởng lão dẫn đường "
Mọi người theo Chu Hằng đi vào Chu gia.

Không hổ là đệ nhất tiên môn thế gia, nhà cũng thật là lớn.

Lâm Nhược Vũ vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, Chu Tử Yên đi bên cạnh, nhìn Lâm Nhược Vũ bộ dạng ngơ ngác giống như nông thôn người liền buồn cười.

Nghe tiếng cười khẽ của Chu Tử Yên, Lâm Nhược Vũ ánh mắt dời đến bên người nàng, mặt khó hiểu, hỏi
" Ngươi cười cái gì? "
" Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, cứ như là lần đầu nhìn thấy vậy "
" Đúng là ta lần đầu nhìn thấy nha " Lâm Nhược Vũ không nói sai, nàng ở thần giới từ nhỏ đến lớn, cảnh vật nàng thấy được cũng chỉ ở thần giới.

Nay lần đầu được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp nhân gian như vậy nàng tất nhiên liền phải nhìn kĩ một chút.

Lần đầu thấy? Ngươi gia thế rốt cuộc là ở đâu a? Rõ ràng nhìn đến tỷ muội các ngươi liền biết là xuất thân hào môn như thế nào lại lần đầu thấy đâu?
Chu Tử Yên nhìn chằm chằm nàng mà suy tư.

Lần đầu bị ánh mắt người khác nhìn chăm chú như vậy làm Lâm Nhược Vũ không quen, lại nhớ đến nàng khi nãy lỡ lời liền nhanh chóng bổ sung.

" Khụ khụ....Là ta từ nhỏ đều ở nhà không có được ra ngoài cho nên đối ta là lần đầu "
" Ra là vậy "
Là bị người nhà quản nghiêm nha.

Nếu Lâm Nhược Vũ từ nhỏ không được ra ngoài vậy bây giờ nàng liền nhiều chút rãnh rỗi dẫn nàng ta đi dạo quanh mới được.

Chu Hằng tiếp đón Thiên Quang môn các nàng xong liền chạy đi tiếp đón khác tông môn.

Bạch Phong nhìn hắn rời đi, mặt liền trở nên nghiêm túc nhìn chúng đệ tử mà dặn dò.


" Hai ngày nữa bắt đầu đại hội.

Các ngươi thời gian này phải hết sức luyện tập không được lười biếng.

Nhất định không được làm tông môn mất mặt "
" Chúng đệ tử đã rõ "
" Hảo, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi "
Dặn dò xong, các đệ tử liền trở về gian phòng của chính mình, liên tiếp đuổi bảy ngày đường, bọn họ sức lực là đã bị vắt cạn kiệt.

Lần này gian phòng phân chia là tự mỗi người lựa chọn, hai người một gian.

Tất nhiên nam nữ vẫn là tách biệt.

Lâm Minh Nguyệt vốn ý định cùng Lâm Nhược Vũ cùng một gian.

Chưa kịp gọi đến muội ấy, lại nhìn thấy Chu Tử Yên kéo muội ấy ở cùng một gian, còn ở cạnh muội ấy nói gì đó trong rất vui vẻ.

Lâm Minh Nguyệt nhìn thế cũng không có đi làm phiền không gian của cả hai.

Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ là nên cùng ai ở? Hay là tìm Chu trưởng lão đề nghị một gian riêng biệt?
Còn đang thất thần suy nghĩ, lại bị âm thanh thanh lãnh quen thuộc gọi trở về.

Nàng ánh mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh, liền thấy Ngọc Y Thần đứng đó nhìn nàng.

Lâm Minh Nguyệt đi đến chỗ Ngọc Y Thần, hỏi
" Sư phụ gọi ta? "
" Ân.

Ngươi ở suy nghĩ cái gì mà thất thần? "
Ngọc Y Thần ban đầu cũng là có ý định ở riêng một gian, nàng trước nay không hề thích cùng người khác ở chung.

Chỉ là nhìn đến Lâm Minh Nguyệt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lâm Minh Nguyệt cùng một nữ tử ở chung một gian.

Không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một cỗ khó chịu.

" Ta còn đang suy nghĩ nên cùng gian phòng vơi ai đâu "
Nàng vừa nói xong, từ xa liền đi đến một nhóm nữ đệ tử, đối nàng việc chọn gian phòng ở chung mà hỏi
" Lâm sư muội muốn cùng ta cùng nhau ở sao? "
" Lâm Minh Nguyệt cùng ta trụ đi, ta thói quen ngủ thực hảo "
" Lâm Minh Nguyệt ngươi có thể cùng ta nha "
" Lâm Minh Nguyệt…… "
Ý tốt của bọn họ làm Lâm Minh Nguyệt có chút choáng váng.

Nàng hiểu tấm lòng của bọn họ nhưng đáng tiếc nàng không quen.

Đang muốn lên tiếng từ chối, tay lại bị trắng trẻo mềm mại ngọc thủ bắt lấy.

Nàng biết ngọc thủ cầm lấy nàng tay là của ai cho nên rất ngạc nhiên mà quay sang nhìn.

Ngọc Y Thần nắm tay nàng? Là Lâm Minh Nguyệt bị choáng đến nằm mơ luôn đi? Lâm Minh Nguyệt lòng bàn tay gãi gãi đến ngọc thủ của Ngọc Y Thần, bị này gãi làm ngứa, Ngọc Y Thần liền liếc nàng một cái.

Ánh mắt cảnh cáo của Ngọc Y Thần làm Lâm Minh Nguyệt biết rõ đây là hiện thực a.

Ngọc Y Thần lần đầu nắm tay nàng nha.

Quả là bước tiến lớn.

" Lâm Minh Nguyệt cùng ta một gian, các ngươi mau về nghỉ ngơi chuẩn bị cho kì đại hội đi "
Đám nữ đệ tử nhìn Ngọc Y Thần thanh lãnh bộ dáng liền vội vã trở về phòng.

Ngọc Y Thần thấy các nàng đi rồi, cũng buông ra tay, nói
" Về phòng "

Vỏn vẹn hai chữ nhưng lại làm cho Lâm Minh Nguyệt nghe ra nàng không được thoải mái.

Không có hỏi đến, Lâm Minh Nguyệt chỉ im lặng đi theo nàng về phòng.

Ngọc Y Thần trở về phòng luôn là im lặng không nói, nàng ngồi đó mà thưởng trà, không hề nhìn đến Lâm Minh Nguyệt làm cho Lâm Minh Nguyệt không biết mở lời thế nào.

Nàng đứng đó nhìn Ngọc Y Thần muốn nói gì đó lại không biết nên nói thế nào.

Cứ như vậy mà đứng tại chỗ nhìn nàng ấy uống trà mà tự hỏi bản thân.

Ta có hay không làm gì đó để sư phụ sinh khí? Rõ ràng nàng nhớ rõ không có làm gì nha.

Sư phụ tâm tình thật khó hiểu.

Ngọc Y Thần không có đối nàng sinh khí, nàng chỉ là không biết sao nhìn Lâm Minh Nguyệt được nhiều nữ tử quan tâm như vậy nàng liền không được vui.

Nàng trong đó chỉ có suy nghĩ không muốn Lâm Minh Nguyệt bị người khác cướp đi.

Phải chăng nàng lần đầu cảm nhận được một ai đó như vậy quan tâm chăm sóc nên mới sinh ra cảm xúc như vậy?
Thở dài một tiếng, Ngọc Y Thần bỏ xuống chén trà, gọi lại Lâm Minh Nguyệt.

" Lâm Minh Nguyệt "
" Ta ở " Ngọc Y Thần chủ động trò chuyện nàng tất nhiên liền không bỏ lỡ, đi đến bên cạnh nàng ấy.

" Lần sau lại không cần trêu hoa ghẹo nguyệt "
Lâm Minh Nguyệt: ……
Ta nào có trêu hoa ghẹo nguyệt? Là bọn họ đến mời ta nha, còn nữa ta ở Thiên Quang môn cả ngày đều ở Thanh Trì bồi ngươi dùng cơm uống trà, rãnh rỗi liền đi chăm sóc vườn thảo dược, nào có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt.

Còn không phải là ngươi ở ghen đi?
Lâm Minh Nguyệt như hiểu ra vấn đề, nàng khóe miệng cong lên cái độ cung.

Ngọc Y Thần thấy nàng cười, mày có chút nhắn lại.

" Ngươi cười gì? "
" Sư phụ ngươi ghen? "
" Hồ nháo " Bị Lâm Minh Nguyệt nói như vậy Ngọc Y Thần liền chột dạ, nàng mặt là bình tĩnh nhưng nếu nhìn kĩ thì nhĩ tiêm đều là một màu đỏ " Còn nói bậy ta liền phạt ngươi "
" Hảo hảo hảo, ta là nói bậy, sư phụ đừng sinh khí "
Sư phụ thẹn thùng như vậy là nàng lần đầu nhìn thấy.

Phải chăng sự quan tâm chăm sóc của nàng làm sư phụ động tâm? Nếu thật là như vậy thì quá tốt rồi.

Nàng lấy từ trong nạp giới ra một ít bánh ngọt, đưa cho Ngọc Y Thần, lại chạy đi xuống lầu.

Ngọc Y Thần còn chưa kịp hỏi nàng đi đâu thì đã không thấy bóng dáng.

Nửa canh giờ sau thì Lâm Minh Nguyệt liền quay lại, tay bưng một khay trà nóng.

" Sư phụ ăn bánh uống trà đi.

Ta có pha trà người thích đây "
Ngọc Y Thần thấy nàng như vậy tri kỷ, tâm liền ấm áp.

Cả buổi sáng hai người các nàng chỉ ngồi đó hàn huyên thưởng trà cũng không đi tập luyện.

Lần này Ngọc Y Thần không có ý định tham gia cho nên Lâm Minh Nguyệt so với cái khác đệ tử thật nhàn.

- --------------------
Tác giả đôi lời: Ngọc Y Thần lúc này vẫn chưa nhận ra cảm xúc của bản thân nàng dành cho Lâm Minh Nguyệt, bởi vì đời trước bị quá lớn phản bội nên kiếp này đột nhiên đón nhận ấm áp nàng mới sinh ra ý định không muốn mất đi.

Bất quá đối với sự ôn nhu của đệ tử thì sư phụ sớm thôi sẽ nhận ra nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi