SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


" Ba người các ngươi liền ở lại đây đi "
Ba người các nàng không có hỏi nhiều, các nàng biết được Lưu Nhã giữ lại các nàng là vì điều gì.

Dù sao ba người bọn nàng cũng là biết được hắn như vậy từ trước.
" Chúng ta đến gặp đại sư huynh đi.

Phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ "
" Ngươi nghi ngờ đại sư huynh liên quan đến việc này? " Tống Tử Ngôn nhíu mày nhìn Hàn Thiên Hạo.

Tam sư đệ không phải vì ghét đại sư huynh mới đem tội lỗi đổ lên đầu hắn đi?
" Không phải ta nghi ngờ mà là khẳng định hắn có liên quan.

"
" Không có bằng chứng không nên nói bậy " Tống Tử Ngôn không hài lòng về lời nói của Hàn Thiên Hạo.

Trong sư môn hắn chính là người hiểu rõ đại sư huynh nhất.
Từ nhỏ hắn được đại sư huynh cứu sống, tiến vào tông môn khi lại được hắn dạy dỗ.

Hắn đại sư huynh khi đó đối hắn như vậy tốt bụng không thể nào lại là người xấu.
" Nhị sư huynh, ngươi là bị lòng tốt của hắn làm mờ mắt rồi " Hàn Thiên Hạo thấy Tống Tử Ngôn không tin mà lại một mực bảo vệ Bạch Phong liền không khỏi tức giận.

" Để ta nhìn xem huynh còn tin tưởng hắn được đến khi nào " hắn nói xong cũng không muốn lưu lại, phất tay áo đi rồi.
Tống Tử Ngôn im lặng không nói, nhìn theo bóng dáng Hàn Thiên Hạo rời đi, bất giác thở dài.

Các nàng nhìn này cảnh tượng cũng chỉ biết cho hắn một cái an ủi, chuyện này các nàng cũng không biết giải quyết thế nào cho thõa đáng.
" Nhị sư huynh, tam sư huynh cũng không có ý xấu.

Ngươi đừng quá thương tâm " Lưu Nhã nhìn thấy được sự kính trọng mà Tống Tử Ngôn dành cho Bạch Phong nhiều đến nhường nào.
" Ta không việc gì.

Đến chỗ đại sư huynh đi "
Mọi người cùng nhau đến gian phòng của Bạch Phong.

Lâm Minh Nguyệt nhìn Từ Vũ nằm đó không biết nên đem hắn đi thế nào.

Kéo hắn đi cũng thật không phải phép, hay là cõng hắn trên lưng vậy.
Nàng đang muốn khom người để cõng hắn lên thì bị Ngọc Y Thần chặn lại.

Lâm Minh Nguyệt nhìn Ngọc Y Thần chớp chớp mắt.
" Sư phụ? "
" Ngươi tính làm gì? "
" Ta cõng hắn a.

Không cõng liền không đưa hắn đến chỗ Bạch sư thúc được "
Ngọc Y Thần nghe đến nàng muốn cõng Từ Vũ, mày nhíu lại, nhìn nhìn nàng lưng lại nhìn sang Từ Vũ nằm bất động.
Lâm Minh Nguyệt gần đây để ý thấy sư phụ là để tâm đến nàng nhiều hơn so với lúc trước a.

Có phải nàng làm gì đắc tội với sư phụ hay không? Từ lúc vào Thiên Quang môn đến nay nàng cũng không có làm gì đến nỗi đắc tội với sư phụ.
Cho nên sư phụ đột nhiên để tâm đến nàng như vậy làm nàng không tài nào hiểu được.
" Lâm Nhược Vũ " Ngọc Y Thần đột nhiên gọi đến nàng.

Đang cùng Chu Tử Yên nói chuyện phiếm thì bị điểm danh đến, Lâm Nhược Vũ liền nhanh chóng chạy đến.
" Sư thúc gọi ta "
" Để Bệ Ngạn cõng hắn đi " nàng nói một cậu rồi cùng nhóm Lưu Nhã rời đi, để lại Lâm Nhược Vũ một đầu chấm hỏi ngơ ngác nhìn nàng.

Chu Tử Yên bên cạnh nhìn nàng ngẩn ngơ như vậy liền buồn cười.


Kéo lấy vạt áo của nàng, nói
" Sư thúc muốn ngươi để Bệ Ngạn cõng hắn, tránh để Nguyệt tỷ cõng hắn đây mà.

"
" Ra là như vậy " Lâm Nhược Vũ cuối cùng cũng hiểu ý của Ngọc Y Thần.

Nếu không muốn tỷ tỷ cõng hắn thì sao không nói trực tiếp, vị này sư thúc quả thật là e thẹn người mà.

Tỷ tỷ ngươi cần phải cố gắng nhiều a.
Lâm Minh Nguyệt thấy Ngọc Y Thần đi cũng liền theo phía sau.

Đến khi đến gần Ngọc Y Thần mới nói nhỏ vào tai nàng ấy.
" Sư phụ sao không để ta cõng hắn.

Nếu để ai thấy được Bệ Ngạn lại không tốt.

"
" Nam nữ thụ thụ bất thân "
Lâm Minh Nguyệt nghe đến câu đó, dừng lại bước chân, cuối mặt xuống không có lại nhìn nàng.

Ngọc Y Thần không thấy nàng lên tiếng liền quay đầu lại nhìn, lại thấy Lâm Minh Nguyệt đứng tại chỗ mà cúi đầu xuống đất.
Ân? Đột nhiên lại im lặng như vậy? Là vì nàng không cho cõng hắn liền không vui?
Ngọc Y Thần bất giác cảm thấy khó chịu.

Bởi vì tâm trạng đột nhiên không vui, giọng nàng cũng lạnh lẽo vài phần.
" Làm sao? Không hài lòng? "
Lâm Minh Nguyệt còn đang bận suy nghĩ sư phụ có phải hay không ghen thì giật mình trước thay đổi của Ngọc Y Thần.

Mới vừa rồi còn ôn nhu nói chuyện cùng nàng bây giờ lại giống cái xa lạ người đâu.

Sư phụ có hay không hiểu lầm nàng cái gì nha, nàng chỉ là vừa suy nghĩ đến vài chuyện mà thôi.
Sợ nàng hiểu lầm, Lâm Minh Nguyệt liền chạy nhanh giải thích.
" Không có a.

Ta chỉ là vừa suy nghĩ một việc mà thôi"
" Ân? " nàng nhướng mày nhìn Lâm Minh Nguyệt, bộ dạng là ở nói cho Lâm Minh Nguyệt biết rằng nàng đang muốn nghe lời giải thích.
" Sư phụ, ngươi khi nãy là ở ghen? "
Ngọc Y Thần:....
Nàng đột nhiên muốn tại đây dạy cho nàng một bài học.
" Không cùng ngươi nháo " Ngọc Y Thần bị nàng nói trúng, thẹn quá thành giận liền không cùng nàng đôi co nữa.
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng như thế nội tâm vui sướng.

Sư phụ là ở ghen nha, thảo nào nhìn nàng định cõng Từ Vũ liền không vui.
" Sư phụ đợi ta " nàng đuổi kịp Ngọc Y Thần, đi ở bên cạnh không nói mà chỉ ở cười.
Lưu Nhã nhìn sư đồ các nàng một cười một tức giận liền nhớ đến khi nãy cảnh tượng.

Nàng khóe môi cũng bất giác nở nụ cười, xem ra nàng tiểu sư muội cũng bắt đầu nhận rõ được cảm tình của bản thân rồi đâu.
…………
Bạch Phong ngồi ở gian phòng trong tâm trạng không yên.

Hắn đứng dậy đi qua đi lại đến vài vòng, rồi lại ngồi xuống ngóng nhìn ngoài cửa.
Hắn khi nãy giao đồ vật cho Từ Vũ bảo hắn đi đến Tử Linh tông nội viện gặp người ở đó để đưa vật.

Nào ngờ đi đến ba canh giờ vẫn là chưa quay lại, phải chăng là bị phát hiện?
Còn đang thấp thỏm liền nghe tiếng bước chân của một nhóm người đến gần hắn gian phòng.


Không lâu sau liền nghe đến tiếng gõ cửa.
" Đại sư huynh "
Là giọng của Tống Tử Ngôn.

Hắn nửa đêm đến hắn gian phòng để làm gì?
" Đại sư huynh, chúng ta có việc cần hỏi " lần này là Cố Thanh Ngọc mở lời.
Bạch Phong không nghĩ để lâu tránh các nàng nghi ngờ.

Hắn đi đến cửa, mở cửa ra liền thấy các nàng tụ tập ở hắn trước cửa.
" Đêm khuya các ngươi đến tìm ta có việc? "
" Là " Cố Thanh Ngọc vẫy tay, Lâm Nhược Vũ cùng Bệ Ngạn từ phía sau bước đến, trên lưng nó chính là Từ Vũ đang bất tỉnh.

" Ta đưa ngươi đệ tử trở về "
Vài phút trước hắn còn có ý định muốn ra ngoài đem Từ Vũ trở về, bây giờ lại không cần đến hắn, người đã được đưa về đến trước cửa.
Bất quá hắn làm sao lại ngất xĩu?
" Hắn như thế nào ngất xĩu? "
Mọi người trước hết không có trả lời hắn mà là đem Từ Vũ tiến vào hắn gian.

Sau khi đóng cửa kín đáo, Cố Thanh Ngọc liền nghiêm túc giải thích mọi chuyện cho hắn.
" Đại sư huynh, ngươi nói cho chúng ta biết Từ Vũ thật sự dính dáng đến ma tộc sao? "
" …… " Bạch Phong chỉ im lặng không có trả lời nàng.

Cố Thanh Ngọc nghĩ hắn muốn che dấu cho nên không có cùng hắn dây dưa mà trực tiếp thẳng thắn nói ra nàng ý tứ.
" Đại sư huynh, chuyện này nếu huynh có ý định giấu chúng ta, ta đành phải đem chuyện báo lại với sư phụ.

Đến lúc đó người xử lý huynh thế nào ta cũng không can thiệp được.

"
" Chuyện này...!" Hắn nhìn đến Tống Tử Ngôn, nhận được hắn ánh mắt cổ vũ khuyên ngăn liền thở dài " Được rồi liền nói cho các ngươi một việc "
" Một tháng trước đó...!" Bạch Phong kể lại chuyện hắn bắt gặp Từ Vũ cùng ma tộc lén lút gặp gỡ, còn có liên quan đến Tử Linh tông người.
Các nàng nghe xong cũng lâm vào trầm lặng.

Này chuyện Bạch Phong kể ra có chút khó tin, Từ Vũ nhìn như vậy lại dám cùng ma tộc cấu kết muốn đoạt đi chức tông chủ của Thiên Quang môn? Không chỉ dừng lại ở đó còn cấu kết cùng Tử Linh tông đệ tử làm bậy.
" Sư huynh nói là sự thật? Ta có chút không tin tưởng hắn sẽ có gan làm chuyện lớn như vậy " Cố Thanh Ngọc là bị thông tin Bạch Phong cung cấp làm cho mù mịt, Từ Vũ khi nào lá gan lại lớn đến mức có thể suy nghĩ chuyện cướp đoạt ghế tông chủ đâu.
Nhưng Bạch Phong nói chuyện không có biểu hiện rằng là hắn đang nối dối nàng.

Chẳng lẽ thật sự là vậy?
" Sư muội không tin tưởng cũng không có gì lạ.

Ngay cả ta khi biết được cũng là không hề tin, chỉ khi tận mắt chứng kiến hắn cùng Tử Linh tông đệ tử lần nữa gặp nhau mới rõ "
Hắn nói đến lưu loát, không hề lộ ra nửa điểm nối dối bộ dạng.

Ngay cả Ngọc Y Thần cũng ở nhíu mày, suy nghĩ lại mọi chuyện kĩ lưỡng hơn.
Cứ như vậy nhóm người các nàng bị hắn thuyết phục.

Tạm thời Từ Vũ liền sẽ được hắn giam tại gian phòng, không cho phép ra ngoài nửa bước.

Còn chuyện giết hại Ám Nguyệt môn đệ tử cùng việc liên quan đến ma tộc hắn sẽ gấp rút điều tra.
Bạch Phong đã nói như vậy các nàng cũng không còn gì để tiếp tục dây dưa tại đây.

Cáo từ hắn liền trở về, trên đường về không một ai lên tiếng, chỉ tập trung xâu chuỗi lại vấn đề cũng như lời kể của Bạch Phong.
" Đại sư huynh đã nói như vậy chắc chắn không phải hắn làm, các ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.


Trước mắt là giải quyết chuyện của ma tộc đi.

" Tống Tử Ngôn từ khi biết Bạch Phong không liên quan đến ma tộc liền thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ hắn cần đi nói với Hàn Thiên Hạo, tránh để Hàn Thiên Hạo nghĩ xấu Bạch Phong.
" Cũng đã khuya trở về nghỉ ngơi đi.

Việc này ngày mai lại tìm cách giải quyết "
" Hảo, như vậy liền trở về đi "
Từ biệt nhau, các nàng ai nấy đều trở về nơi ở của mình.

Ngọc Y Thần về đến phòng cũng không có ngủ được, Lâm Minh Nguyệt thấy vậy cũng xuống bếp pha cho nàng một ấm trà.

Ngọc Y Thần đi đến bên cửa sổ, đón nhận từng đợt gió lạnh để thanh tỉnh đầu óc.
Lâm Minh Nguyệt pha trà trở về, nhìn nàng bộ dạng mệt mỏi như vậy liền đau lòng.

Nàng với lấy áo choàng, đi đến khoác lên vai của Ngọc Y Thần, giọng ôn nhu
" Đêm khuya gió lạnh, cẩn thận phong hàn " sư phụ thân thể trúng độc, gần đây nhờ có trà thảo dược nàng pha mà độc tố không có tái phát nhưng vẫn là nên cẩn thận một chút.
Bên người đột nhiên xuất hiện một cái hơi ấm làm nàng giật mình đôi chút.

Nhưng nàng biết rõ người ở bên cạnh là ai cho nên cũng không có ý định đẩy ra.
" Ngươi nói xem, Bạch Phong hắn là đang nói sự thật sao "
Lâm Minh Nguyệt biết Ngọc Y Thần từ lúc biết Từ Vũ liên quan đến ma tộc liền vì chuyện này mà mệt mỏi.

Nay lại xuất hiện thêm việc như thế này nữa, nàng tâm trạng chưa ngày nào được thoải mái.

" Ta chỉ là cái đệ tử, không có tư cách nói đến việc của người cùng các vị sư thúc.

Nhưng ta dám chắc với người một điều, việc này Bạch Phong hắn liền có liên quan "
Nàng đến Thiên Quang không lâu nhưng theo nhue nàng quan sát suốt thời gian qua.

Từng hành động cử chỉ của Bạch Phong đều bị nàng thu vào mắt.

Nói đến chức vị tông chủ hắn là người mong muốn ngồi lên nhất.
Cho nên toàn bộ lời nói khi nãy của hắn chắc chắn là dối trá.
Ngọc Y Thần cũng nghĩ như nàng chỉ là nàng không muốn tin tưởng vào này sự thật.

Dù gì đi nữa hắn cũng là nàng đại sư huynh.

Càng nghĩ đến nàng tinh thần lại càng thêm mệt mỏi.

Bất giác nàng bản thân đã tùy ý tựa người vào Lâm Minh Nguyệt.

Chỉ có những lúc ở gần Lâm Minh Nguyệt nàng mới cho phép bản thân thả lỏng như vậy.
Đây có lẽ là điều đặc biệt mà chỉ Lâm Minh Nguyệt mới có.
Hơi ấm của Lâm Minh Nguyệt làm nàng vô cùng dễ chịu, mí mắt cũng dần dần nặng trĩu.

Không biết qua bao lâu nàng đã ngủ mất rồi.
Lâm Minh Nguyệt nhìn người trong lòng ngủ say, ánh mắt tràn ngập ôn nhu mà nhìn nàng.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ có thể an ổn mà ngủ như vậy.

Lúc trước dù cho bên cạnh không có gì nguy hiểm nhưng nàng ấy vẫn không hề ngủ say mà lúc nào cũng mang trạng thái đề phòng cảnh giác.
Cho nên Lâm Minh Nguyệt không nỡ đánh thức Ngọc Y Thần.
" Nàng không cần nghĩ ngợi nhiều chỉ cần nhớ rõ ta sẽ luôn bên cạnh nàng.

Mọi thứ có ta thay nàng gánh vác." Lâm Minh Nguyệt thì thầm bên cạnh Ngọc Y Thần, không quan trọng nàng ấy có nghe được hay không, nàng đã thề nhất định sẽ không để nàng ấy phải đau khổ như kiếp trước.
Trời cũng đã khuya, không thể để nàng ấy đứng ngoài lạnh như vậy được.

Lâm Minh Nguyệt đưa tay khép lại cửa sổ sau đó bế nàng ấy lên, hướng giường ngủ mà đi.

Nhẹ nhàng đặt nàng ấy lên giường, kéo chăn phủ lên người nàng ấy.
Xác nhận Ngọc Y Thần đã ngủ say, nàng mở cửa đi ra ngoài, bóng dáng liền biến mắt trong đêm đen.
Lúc này tại Thần giới Bích Dao đang bận bịu xắp sếp sự vụ mà Lâm Minh Nguyệt để lại.


Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một cỗ linh lực to lớn từ phía ngoài đại điện.

Lúc này không gian xuất hiện một khe hở, Lâm Minh Nguyệt dần dần bước ra từ đó.
Bích Dạo nhìn thấy nàng trở về liền vội vàng tiếp đón.

Nàng cung kính mà quỳ xuống hành lễ.
" Mừng điện hạ trở về "
Lâm Minh Nguyệt đi đến long ngai, ngồi xuống khi mới vẫy tay bảo nàng đứng dậy.
" Đứng dậy đi "
" Tạ điện hạ "
Lâm Minh Nguyệt nhìn xung quanh đại điện, gọn gàng sạch sẽ.

Tư liệu công văn cũng là được xử lý gọn gàng, lúc đến đây nàng cũng đã một vòng dạo quanh Thần giới xem thế nào.

Có thể nói là vô cùng quy cũ, chỉnh chu.
Lâm Minh Nguyệt đã đúng khi để Bích Dao quản lý nơi này lúc nàng vắng mặt.
" Thời gian qua ngươi làm rất tốt "
" Tạ điện hạ khen ngợi.

Có thể hoàn thành được nhiệm vụ người giao là vinh hạnh của hạ thần."
" Lần này về đây là muốn ngươi làm cho ta một việc"
" Điện hạ cứ việc dặn dò " Bích Dao được điện hạ tin tưởng như vậy tất nhiên là vô cùng hào hứng.
" Nội trong ba ngày ta muốn ngươi điều tra được là người nào ở Tử Linh tông cùng ma tộc có quan hệ " nàng lần này muốn điều tra Bạch Phong nhưng cũng không thể bỏ sót người ở Tử Linh tông.

Bởi vì đêm qua Bạch Phong vô tình nhắc đến mới làm nàng nhớ lại đêm hôm đó gặp qua Thẩm Đình bộ dạng.
Xem ra có thể là nàng đêm đó đi gặp Bạch Phong.
" Hạ thần tuân lệnh " Bích Dao muốn hỏi điện hạ vì cái gì đột nhiên muốn điều tra đến người của Tử Linh tông.

Nhưng nàng cũng chỉ là quân thần, không có tư cách để chất vấn ngài ấy.
Nàng chỉ cần biết rằng điện hạ nhiệm vụ chưa bao giờ làm hại đến người vô tội.
" Đến lúc ta rời đi rồi.

Chuyện ở Thần giới ngươi cứ tiếp tục phát huy " việc cần giao cũng đã giao phó, nàng nên trở về tránh sư phụ tỉnh lại liền không thấy nàng.
" Cung tiễn điện hạ ".
Trở về, nhìn đến Ngọc Y Thần không có tỉnh nàng liền thở phào.

Cởi ra ngoại bào, tiến đến nằm xuống cạnh Ngọc Y Thần.

Như cảm nhận được nàng hơi ấm, Ngọc Y Thần liền xích lại gần nàng.
Ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Ngọc Y Thần, nàng bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi nàng tỉnh lại mặt trời cũng vừa ló dạng.
Không biết từ lúc nào Ngọc Y Thần đã nằm đè lên nàng cánh tay, cả người cũng là rúc vào lòng nàng mà ngủ.

Lâm Minh Nguyệt thử cử động một chút thì nàng ấy liền nhíu nhẹ mày sau đó càng tiến sâu vào nàng trong lòng ngực.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Minh Nguyệt phải cố kìm nén lại.

Nữ nhân này thật là, nằm bên cạnh người lạ như nàng cũng không có một chút đề phòng.

Đổi lại là người khác liền đem nàng ăn sạch sẽ.
Nhìn sắc trời cũng còn sớm để sư phụ ngủ thêm một lát đi.

Nàng rời giường, đem ấm trà đêm qua đổi thành một ấm mới, đợi sư phụ tỉnh dậy liền có trà để uống.
Theo như lời Chu Hằng nói thì hôm nay hắn sẽ tuyên bố hủy bỏ lần này đại hội.

Đã đến gần hồi kết lại vì chuyện của Từ Vũ mà hủy bỏ cũng thật đáng tiếc.
" Lần tới ta cũng tham gia "
" Tham gia cái gì? "
Đột nhiên nghe tiếng của Ngọc Y Thần nàng liền quay đầu lại, thấy nàng ấy đã tỉnh liền cười tươi.
" Lần này đại hội bị hủy bỏ cũng thật đáng tiếc, lần sau ta cũng nên tham gia "
Ngọc Y Thần nghe vậy cũng gật đầu tán thành.

Lần sau nàng liền để Lâm Minh Nguyệt tham gia, lần này đại hội hủy bỏ như vậy danh hiệu đệ nhất tiên tông cũng không biết có gì thay đổi.
Nàng sư phụ xuất quan biệt được ắt sẽ phiền lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi