SƯ PHỤ MA QUÂN, ĐỒ ĐỆ THƯỢNG THẦN

"Sư phụ! Sư phụ! Cuối cùng người cũng tới tìm ta! Ta rất nhớ người!" Hai tay ôm chặt cổ Đoạn Thần, A Sửu cảm thấy trước mắt mờ mịt. "Khóc cái gì, không được phép khóc! Hít hết nước mũi lại mau, không được lau lên y phục của bản quân!" Tìm được A Sửu, trong lòng Đoạn Thần cao hứng, nhưng đối mặt với một gương mặt xa lạ, Đoạn Thần vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Vừa nhìn thấy A Sửu khóc, Đoạn Thần lập tức lên tiếng cảnh cáo. Cho dù linh hồn thao túng thể xác này là A Sửu, nhưng Đoạn Thần cũng không muốn bị một nữ nhân xa lạ cọ nước mắt nước mũi lên người.

A Sửu méo miệng, lầm bầm một tiếng: "Sư phụ đáng ghét..."

Thấy A Sửu không tiếp tục khóc nữa, Đoạn Thần hài lòng. Chờ trong chốc lát, không thấy A Sửu có động tĩnh gì thì liền cúi đầu nhìn xuống, phát hiện A Sửu đang trông mong nhìn chằm chằm hắn, Đoạn Thần nhướn mày, hỏi: "Nhìn chằm chằm bản quân làm chi."

"Sư phụ, ta rất nhớ người." Đầu cọ xát vào ngực Đoạn Thần, A Sửu ôm chặt Đoạn Thần.

"Ừ, bản quân biết rõ." Nghe A Sửu nói vậy, trong lòng Đoạn Thần cực kỳ thoải mái. Nhưng mặt lại không đổi sắc, bình tĩnh trả lời A Sửu. Thấy Đoạn Thần lạnh nhạt như vậy, A Sửu mất hứng. Dùng sức kéo mái tóc đen của Đoạn Thần một cái, A Sửu nói: "Sư phụ, có phải người không nhớ ta hay không?"

"Nhớ." Đôi mắt trắng bóc của Đoạn Thần nhìn về phía trước, nghiêm túc cưỡi mây, nhàn nhạt nói ra chữ này.

Lấy được lời mình muốn nghe, trong lòng A Sửu thư thái. Bắt đầu nói dong dài với Đoạn Thần, kể lại mọi chuyện nàng đã trải qua.

Đoạn Thần ôm A Sửu chạy về Ma giới, trên đường đi yên tĩnh nghe A Sửu kể. Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy A Sửu gặp chuyện nhưng hắn có thể tưởng tượng ra những nguy hiểm mà A Sửu phải trải qua. Chậm rãi ôm chặt A Sửu, Đoạn Thần bắt đầu đau lòng. Hắn đã tìm được đồ xấu về, sau này tuyệt đối không cho nàng rời khỏi hắn!

Đoạn Thần đặt A Sửu đứng ở ngoài kết giới của Ma giới rồi mới mở miệng hỏi A Sửu: "Ngươi thích điểm tâm nhân gian?"

A Sửu gật đầu: "Đúng! Sư phụ, điểm tâm nhân gian ăn rất ngon! Ta có để dành cho người một ít ở Đặng gia, thật đáng tiếc không thể quay lại đó lấy. Nhưng vẫn còn những món điểm tâm khác, ta mang từ trong Phú Quý lâu ra ngoài. Sư phụ, người xem, ta đeo nó nãy giờ." Nói đến đây A Sửu lại vươn tay ra sau lưng sờ sờ, phát hiện túi đồ ăn sau lưng nàng đã biết mất chẳng biết từ lúc nào!

"Đồ đâu! Đồ của ta đâu! Sao lại không thấy nữa! Có phải đánh rơi lúc chạy trốn không..." Khuôn mặt A Sửu suy sụp, có chút khổ sở.

Đoạn Thần không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của A Sửu nên lên tiếng nói: "Không phải chỉ mất vài món đồ ăn thôi sao, có gì đáng giá để buồn bực. Ngươi muốn ăn cái gì, bản quân phái vài yêu ma đến nhân gian học cách làm."

Nghe nói vậy A Sửu cười ngây ngô với Đoạn Thần, ngọt ngào nói: "Sư phụ tốt với ta nhất!" Đoạn Thần xoay mặt, nhìn thoáng qua kết giới rồi nói với A Sửu: "Bây giờ ngươi đang ở trong thân thể người phàm, nếu bước vào Ma giới thì thân thể sẽ hóa thành tro bụi, linh hồn cũng sẽ bị tổn thương. Bản quân muốn thu linh hồn người từ trong thân thể này vào một chiếc hộp, chờ vào đến Ma cung thì bản quân sẽ lập tức để linh hồn ngươi quay trở về trong thân thể của chính ngươi."

"Thân thể của ta? Sư phụ, người đã tìm được thân thể ta rồi sao?" A Sửu kinh ngạc hỏi.

"Tất nhiên là tìm được rồi, nếu không thì sao bản quân có thể tìm được ngươi chính xác như vậy." Từ lúc Phượng Hoàng tộc và Kỳ Lân tộc bàn bạc điều kiện xong, sau khi để mấy lão già của Phượng Hoàng tộc nhìn thấy thân thể của A Sửu thì quả nhiên không ngoài dự đoán của Đoạn Thần, Kỳ Lân tộc rất cảnh giác đem giấu thân thể A Sửu đi chỗ khác. Đoạn Thần cứ dựa theo kế hoạch chặn ở giữa đường cướp thân thể A Sửu lại. Tìm được thân thể nàng thì đã có được chỉ dẫn, Đoạn Thần liền có thể cảm ứng được linh hồn A Sửu đang ở chỗ nào. Bỏ lại mọi chuyện sau lưng, lập tức tự mình đến nhân gian đưa A Sửu về.

"Sư phụ, người tìm thấy thân thể ta ở đâu?" A Sửu tò mò hỏi.

Chuyện này dính líu quá nhiều người, Đoạn Thần lười giải thích với A Sửu nên chỉ nói: "Ngươi nhắm mắt lại, niệm Thanh Tâm Chú, bản quân muốn thu linh hồn ngươi lại."

"A." A Sửu nghe lời nhắm mắt lại. Nàng nhận ra sư phụ không thích bộ dáng nàng như bây giờ. A Sửu cũng không thích dùng thân thể của Thanh Liễu để thân cận với Đoạn Thần.

Mất một hồi công phu, Đoạn Thần mới thu lại linh hồn của A Sửu từ thân thể Thanh Liễu vào trong chiếc hộp rồi mang vào Ma giới.

Tứ đại hộ pháp cùng phòng thủ Lăng Hoa Điện, nhìn thấy Ma quân trở về thì đều thở phào nhẹ nhõm. Linh hộ pháp không thấy A Sửu thì lo lắng lên tiếng hỏi: "Quân thượng, tiểu chủ..."

Liếc nhìn Linh hộ pháp một cái, Đoạn Thần lướt qua hắn, đẩy cửa chính Lăng Hoa Điện ra. "Canh giữ Lăng Hoa Điện nghiêm ngặt cho đến khi nào bản quân đi ra." Nói xong, Đoạn Thần bước vào Lăng Hoa Điện.

Nghe vậy, bốn vị hộ pháp đều hiểu được ý của Ma quân, biết rõ Ma quân đã đưa được tiểu chủ trở về. Linh hộ pháp cao hứng gật đầu, lập tức phấn chấn tinh thần.

Hàn hộ pháp đứng bên cạnh nhìn Linh hộ pháp như vậy thì không còn gì để nói, bỗng nhiên một đoạn phù chú bay tới, diễn dafnlê quysdôn Hàn hộ pháp giơ tay lên bắt lấy. Mở ra để xem thì lông mày chậm rãi nhăn lại.

"Làm sao vậy? Là tin tức gì?" Viêm hộ pháp mở miệng hỏi thăm.

"Phượng Hoàng tộc truyền tin đến nói là Thiên hậu Thần giới lấy thân phận Đại thượng thần cấp trên ra lệnh cho con dân Phượng Hoàng tộc đứng về phía Long tộc, giúp Long tộc đánh loạn đảng Kỳ Lân tộc." Hàn hộ pháp đọc lại tin tức cho mấy vị hộ pháp.

"Phượng Hoàng tộc nói như thế nào, ý của bọn họ ra sao?" Viêm hộ pháp hỏi.

"Phượng Hoàng tộc truyền tin đến nói, mấy vị trưởng lão nói với Thiên hậu bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Đại thượng thần mới. Thiên hậu tức giận đến không chịu được, dựa vào Phượng Hoàng tộc, muốn gặp tiểu chủ chúng ta." Hàn hộ pháp không đổi sắc mặt nói. Linh hộ pháp cười lạnh, khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ Thiên hậu Mộ Thanh cho rằng gặp được tiểu chủ, nói vài câu với tiểu chủ thì tiểu chủ sẽ nghe nàng, ra lệnh cho Phượng Hoàng tộc đứng về phía Long tộc để chiến đấu với Kỳ Lân tộc sao? Mộ Thanh thật quá buồn cười, Long tộc để cho Kỳ Lân tộc giẫm đạp Phượng Hoàng tộc ngàn năm, chẳng lẽ Phượng Hoàng tộc không oán hận chút nào sao? Hơn nữa, Long tộc kéo Phượng Hoàng tộc đứng về phía mình, ai mà biết có để Phượng Hoàng tộc đối phó Kỳ Lân tộc trước, để Phượng Hoàng tộc làm bia đỡ đạn hay không. Mấy tên trưởng lão của Phượng Hoàng tộc cũng không phải kẻ ngu, sao bọn họ có thể đồng ý được!"

"Mặc kệ Long tộc và Kỳ Lân tộc đánh nhau thế nào, Long tộc bại, Thiên đế và Thiên hậu cũng sẽ không có kết cục tốt. Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ sinh ra tiểu chủ..." Xích hộ pháp từ xưa đến nay luôn im lặng cũng nhịn không được lên tiếng chen vào.

Nghe Xích hộ pháp nói vậy, ba vị hộ pháp khác đều im lặng. Thật ra bọn họ cũng đều biết điều này, nhưng khi thật sự nhắc đến thì tất cả mọi người đều không biết nói gì. Im lặng một hồi lâu, Viêm hộ pháp mới mở miệng đánh vỡ bầu không khí này."Chờ Quân thượng đi ra thì bẩm báo việc này với Quân thượng, để Quân thượng quyết định."

Các vị hộ pháp đều đồng loạt gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi