SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

"Tới đây, quỳ xuống."

Nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của cháu trai mình, Lý Định Quốc xụ mặt quát lên.

"ml" Lý Trạch Vũ nghiêm chỉnh quỳ xuống.

Lý Viễn Sơn xoay người lại, Lý Đinh Quốc vội vàng đi tới đỡ ông cụ: "Cha, cha cẩn thận."

"Không có gì đáng lo."

Xương cốt trong người Lý Viễn Sơn cũng xem như cường tráng, cúi đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ: "Mau đến thắp cho đại thái gia của cháu một nén nhang đi."

"Vâng!" Lý Trạch Vũ làm theo.

Lý Viễn Sơn thở dài, hốc mắt ửng đỏ, chắc hẳn đã nhớ tới chuyện xưa.

"Cha, con dự định sẽ đưa thằng nhóc này vào quân đội." Lý Định Quốc thấp gọng lên tiếng.

Nghe thấy câu này, Lý Trạch Vũ giật mình, nói: "Lão Lý, ông không nói đùa đó chứ?”


"Im miệng, quỳ cho đàng hoàng đi!" Lý Định Quốc lên tiếng mắng.

Lần này Lý Viễn Sơn cũng không thiên vị hắn nữa, khẽ gật đầu: "Tính tình của tên nhóc này quá ngang tàng, cho vào quân đội rèn luyện một chút cũng tốt!"

"Không đi, cháu không rảnh đâu." Lý Trạch Vũ gần như là gào lên từ chối.

Kỷ luật trong quân đội rất nghiêm khắc, một người được nuông chiều từ nhỏ đến lớn như hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi sự ràng buộc như thế.

Muốn đưa hắn vào quân đội thế chẳng bằng cho hắn quay lại tử tù còn thoải mái hơn.

Lý Định Quốc đá hắn một cái, hừ một tiếng: "Đi cũng phải đi, không muốn cũng phải đi."

"Ai thích đi thì cứ đi, nói thế nào cháu cũng không đi!" Lý Trạch Vũ khinh thường nói.

"Chuyện này cũng không do cháu...

"Con im miệng trước đi." Lý Viễn Sơn lên tiếng ngắt lời, nhìn sang Lý Trạch Vũ nói: Nếu không muốn vào quân đội thế cháu muốn làm gì? Tiếp tục là một thiếu gia con nhà giàu?"

"Mặc quần là áo lụa là được à!"

Lý Trạch Vũ mặt không đỏ, tim không đập cười nói: "Người khác muốn còn không có tư cách làm nữa kìa."

Đây chắc chăn không phải là một lời nói dối.

Người bình thường có ai không muốn được ngậm thìa vàng chứ?

Chỉ là không có số mệnh đó mà thôi! "Vô liêm sỉ!" Lý Đinh Quốc giận không có chỗ phát tiết. "Vô liêm sỉ, cha bảo con im miệng mà con không nghe thấy sao?"

Lý Viễn Sơn cũng quát một tiếng, tính cách muốn bao che cho con cháu lại nổi lên rồi.

Lý Định Quốc bị dọa rụt cổ lại, vội vàng im miệng.

"Ông cố, ông nội, nên làm gì tự bản thân cháu sẽ có quyết định, hai người không cần phải lo cho cháu." Lý Trạch Vũ lên tiếng trấn an.




Lý Đinh Quốc ngượng ngùng nhìn cha mình một cái, sau đó lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn cháu trai: "Sau này, khi ông và ông cố của cháu không còn nữa, cháu sẽ làm gì đây?"

"Nên làm gì thì làm cái đó thôi, dù sao tiền nhà ta cháu xài mười đời cũng không hết!"

"Hơn nữa..."

Lý Trạch Vũ nhìn chăm chằm Lý Viễn Sơn, cười nói: "Cơ thể của ông cố Lý vẫn còn cường tráng lắm, sống thêm mười tám năm nữa cũng không thành vấn đề."

Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Lý Đinh Quốc: "Còn ông nội Lý, he he ha, ông vẫn còn sống!"

"Cháu!" "Cháu...

Nghe thấy thế, Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc cũng không biết nên khóc hay nên cười.

"Được rồi, được rồi, còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì cháu đi ngủ đi, ngày mai cháu còn chuyện quan

trọng cần làm."

Lý Trạch Vũ tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lòng bàn chân như được bôi dầu.

"Cháu thì có thể có chuyện quan trọng gì chứ?"


Dường như Lý Định Quốc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt phát sáng: "Có phải tên nhóc con cháu muốn..."

"Ông nội, ông đã đoán đúng rồi đó, ngày mai cháu phải đi cướp hôn!" Lý Trạch Vũ trả lời thẳng thắn không chút kiêng dè.

"Đúng là tên nhóc con!" Lý Viễn Sơn giơ ngón cái lên, tán thưởng lên tiếng: "Không hỗ là người của nhà họ Lý, cũng mang dòng máu này!"

Cũng vào lúc này.

"Thiếu gia, thiếu gia..."

Chỉ thấy Cẩu Phú Quý hốt hoảng lao vào.

Lý Trạch Vũ khẽ nhíu mày: "Chuyện gì lại khiến cậu gấp gáp thế này?"

"Chị Phượng, chị ấy...

Cẩu Phú Quý ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Dần dần, nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cũng biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ tức giận lạnh như băng...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi