SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Bạch Tố Y nghe được quyết định của Lý Trạch Vũ, đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó trong mắt tràn đầy giận dữ.

"Lý Trạch Vũ, anh không thể không giữ lời! Anh đã nhìn thấy dung nhan của tôi, vậy anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!"

"Buồn cười!"

Lý Trạch Vũ bĩu môi cười nói: "Nhìn cô thì phải chịu trách nhiệm? Đây là đạo lý gì vậy?"

"Anh." Bạch Tố Y tức không có chỗ trút.

Tiêu Dao Cung có quy định, chỉ có thể cho người đồng hành nhìn khuôn mặt của thánh nữ.

Nói cách khác, Lý Trạch Vũ đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, vậy đời này cô ấy chỉ có thể gả cho Lý Trạch Vũ!

Nhưng nhìn Lý Trạch Vũ như vậy, rõ ràng là đang trêu đùa cô ấy!

"Tôi liều mạng với anh!"

Bạch Tố Y nhào về phía Lý Trạch Vũ.

"Vèo!"

Cơ thể Lý Trạch Vũ dễ dàng tránh được, hẳn có ý tốt nhắc nhở: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên bình tĩnh lại, bởi vì cô hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, ngộ nhỡ chọc giận tôi, tôi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu!"

Lời này khiến Bạch Tố Y hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trong lòng Bạch Tố Y rất rõ ràng, đến cả Khương Mộ Bạch cũng không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, bản thân cô ấy sao có thể đánh bại được đối phương.


Nhưng cứ để bị trêu chọc như vậy, trong lòng cô ấy cực kỳ bất mãn.

"Lý Trạch Vũ, nếu hôm nay anh không chịu đồng ý, vậy từ nay về sau anh chính là kẻ thù của Tiêu Dao Cung chúng tôi!"

Lời nói của Bạch Tố Y tràn đầy sự uy hiếp.

"Không sao, nhiều người muốn giết ông đây lắm, cũng không ngại nhiều thêm Tiêu Dao Cung mấy người, thế nhưng..."

Lý Trạch Vũ nói: "Tôi khuyên mấy người tốt nhất không nên dây vào lửa, nếu không tôi cũng không ngại biến tam đại thánh địa thành hai đại thánh địa!"

Thái độ này của hắn quả là ngông cuồng không có giới hạn.

Tam đại thánh địa tồn tại hàng ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị người khác loại bỏ như vậy?

Bạch Tố Y cũng không cam lòng yếu thế, cô ấy nói: "Anh cho rằng chỉ một đại gia tộc thế tục là rất tài giỏi sao? Ở trong mắt Tiêu Dao Cung chúng tôi, bọn tôi có thể khiến nhà họ Lý các anh biến mất khỏi thế giới này!"

Cái gì? Khiến nhà họ Lý biến mất?

Mặt Lý Trạch Vũ sầm xuống, hẳn u ám nói: "Vậy mấy người cứ thử xeml"

Bạch Tố Y còn muốn nói gì đó, cô ấy bỗng cảm nhận được sát ý dày đặc toát ra từ người Lý Trạch Vũ, cô ấy thấy sởn tóc gáy.

Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở Bạch Tố Y, tốt nhất không nên chọc giận người đàn ông trước mặt này, nếu không đối phương sẽ thật sự giết cô ấy!

"Lý thiếu hiệp!"


"Đạo môn chúng tôi cũng có không ít nữ đệ tử xinh đẹp, chỉ cần cậu nguyện ý..."

Giọng đạo sĩ Huyền Tâm ở xa xa truyền đến.

Lý Trạch Vũ liếc Bạch Tố Y, hắn lập tức xoay người bay vút về đỉnh núi.

"Phú Quý, Tương Vong, chúng ta đi!"

"Lý thiếu hiệp!"

"Lý thí chủ...

Huyền Tâm và Giác Viễn còn muốn nói gì đó.

Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: "Ông đây thích tự do, sẽ không gia nhập thế lực nào hết, mấy người sớm từ bỏ suy nghĩ này đi!"

Giác Viễn và Huyền Tâm thấy thái độ hẳn kiên quyết như vậy, bọn họ rơi vào thế khó xử.

Nếu như đối phương là người bình thường, e là bọn họ đã sớm dùng sức mạnh, đáng tiếc thực lực Lý đại đương gia không tầm thường, đến cả Khương Mộ Bạch cũng bị hắn xử lý bằng một chiêu, bọn họ thật sự không dám hành động!

Cứ như vậy, mấy người nhìn theo ba người Lý Trạch Vũ nghênh ngang xuống núi.

“Thăng nhóc này quá kiêu ngạo, khó thu phục..."

Đạo sĩ Huyền Tâm thở dài, cơ thể chợt lóe rồi biến mất. "A di đà phật!"

Giác Viễn niệm phật, ông ấy mang theo bất lực rời đi.

Tiểu Mẫn đứng tại chỗ chờ một lát, thì nhìn thấy Bạch Tố Y bay về.

"Thánh nữ!"

"Người kia đâu?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi