SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Ba năm không gặp, Lý Tu phát hiện người em họ trước mặt còn thâm hiểm, đề tiện, vô sỉ hơn xưa.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh ta đã hoá kiếp đối phương không ngừng không nghỉ hàng trăm nghìn lần!

"Tôi đếm đến ba. Nếu anh họ không chọn, vậy chứng tỏ anh chột dạ, những lời vừa nói ra đều là dối trái"

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ sắp hết kiên nhẫn.

Lý Tu giận đến mức cả người run bần bật.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong được nhà họ Lý thu nhận từ bé, theo học các bậc thầy võ học, rèn thành bản lĩnh. Bề ngoài họ là đầy tớ của Lý Trạch Vũ nhưng thật ra là vệ sĩ thân cận!

Lý Tu là người nhà họ Lý, vì vậy đây không phải là bí mật gì.

Còn về Sói Đen thì khỏi nói, có thể thần không biết quỷ không hay bắt cóc mình từ nhà họ Lý tới đây, đủ để nói rõ bản lĩnh của đối phương cao cường tới mức nào.

Kết luận lại, bất kể mình đấu với ai thì mình cũng sẽ nếm trái đăng!


"Em họ, em không thể làm thế, anh là anh họ em...

"Chát!"

Lý Tu muốn chơi bài tình cảm, nói tình nói lý để khuyên nhủ Lý Trạch Vũ, không ngờ chưa kịp nói dứt lời đã bị đối phương cho ăn bạt tai.

"Anh thật sự nghĩ tôi không dám động vào anh?”

Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, giọng điệu vô tình: "Ba... Hai... Một!"

Lý Tu bị đánh choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc!

"Mày không chọn thì tao chọn hộ!"

Lý Trạch Vũ nhìn ba người Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong, Sói Đen một lượt, nói một cách quang minh chính đại: “Anh họ tôi muốn đấu solo với ba người các cậu, chứng tỏ anh ta không coi ba người các cậu ra gì, vậy thì ba người phải hợp lại dốc hết sức ứng phó!"

"Rõ!"


"Rõ...

Ba người đồng thanh đáp, tiếp đó nhìn Lý Tu với ánh mắt thương cảm.

"Cái đéo gì thế?" Lý Tu lập tức tỉnh cả người, khóe miệng không khỏi co giật.

Một người anh ta đã không đánh nổi, thế mà còn cho ba đấu một?

Tổ sư nó, thế chẳng khác nào giết quách anh ta cho xong! "Lý Trạch Vũ, mày đừng khinh người quá đáng!" Lý Tu nổi cáu.

Nếu được, anh ta thực sự rất muốn đấu tay đôi với Lý Trạch Vũ.

Quả thực, anh ta không có gan đấu với ba người Cẩu Phú Quý, nhưng anh ta tràn đầy lòng tin rằng bản thân đủ sức hạ gục Lý Trạch Vũ - kẻ bị ăn mòn bởi rượu chè gái gú.

Nếu đám tử tù và tội phạm dã man biết được suy nghĩ này của anh ta, chắc chăn bọn chúng sẽ khen Lý Tu một câu: Anh bạn nhỏ, mày gan dạ thật đấy!

"Bốp! Bốp! Bốp!"

"Tôi đang bắt chẹt anh đấy, sao nào? Không phục thì xông lên đi!"

Lý Trạch Vũ vung tay vả mặt Lý Tu. Sau mấy phát xuống tay, mặt mũi đối phương đã sưng như cái thủ lợn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi