SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Kẻ dám động đến anh em của hắn, chết!

"Thiếu gia..."

Cẩu Phú Quý còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt âm thầm của Vật Tương Vong liếc tới, trong nháy mắt ngầm hiểu.

Hắn vung tay ném người đàn ông trong tay xuống đất, lạnh như băng hỏi: "Người của Thập Tuyệt Môn phải không?"

"Ánh mắt tốt đấy, nếu đã biết tao là người của Thập Tuyệt Môn, vậy sao còn chưa thả tao ral"

Người đàn ông bình tĩnh đáp. "Bốp!" "Con mẹ nó, mày đang nghĩ cái rằm gì thế?"

Vật Tương Vong vung một cái tát tới, tiếp tục ép hỏi: "Nói, ai sai chúng mày tới đây?”

"Không thể trả lời”

Người đàn ông khế vuốt căm, trông vô cùng kiêu ngạo.

"Bếp!"

Lần này là Lý Trạch Vũ ra tay, hắn đá vào mặt người đàn ông: "Dám giả ngầu trước mặt ông đây hả? Quên đi, kéo tên này ra ngoài cho chó ăn!"

"A!"


Người đàn ông lập tức sững sờ, ngạc nhiên hỏi: "Theo như bình thường, chẳng lẽ các người không nên bức cung một chút sao?"

"Tao nhìn ra mày không phải loại người tham sống sợ chết, chắc chắn thủ đoạn hạng hai như nghiêm hình bức cung kia sẽ vô dụng với mày!"

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt nói. Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tao cảm thấy chúng mày có thể thử một chút, nhỡ đâu tao không chịu

được tra tấn rồi khai thì sao?"

"Không cần phải vậy, tao tin tưởng cách làm người của mày!"

"Mà mày đã bị thương thành như vậy, tao sợ chưa kịp làm gì thì mày đã ợ ra rằm rồi! Nếu đã như vậy thì còn lãng phí thời gian làm gì?"

Lý Trạch Vũ vẫy tay, nhìn qua có phần không kiên nhẫn.

Lúc này Vật Tương Vong tiến lên mấy bước, dáng vẻ như muốn động thủ.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi: "Đừng mà, xin hãy tha mạng cho tôi!"

Mặc dù theo nghề sát thủ đã sớm không còn để ý đến chuyện sinh tử, nhưng đến khi đứng trước tử vong thật sự, không có ai còn có thể giữ được bình tĩnh.

"Vậy mày nói đi, là ai đã sai chúng mày đến?"

Lý Trạch Vũ trêu tức hỏi.

Hả...

Người đàn ông ngẩn người, nói: "Tôi không biết chuyện này, Thập Tuyệt Môn chúng tôi có quy củ là tuyệt đối không thể bán tin tức của cố chủ."

"Phế vật vô dụng, kéo ra ngoài cho chó ăn."

Lý Trạch Vũ khinh thường ra mặt.

"Người anh em, tha mạng..."

Người đàn ông hoảng loạn bị Vật Tương Vong kéo ra ngoài.

Lý Trạch Vũ nhìn về phía Cẩu Phú Quý: "Vết thương của cậu là thế nào?"


“He he, bị thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại."

Cẩu Phú Quý hoàn toàn không nghĩ như vậy. “Trong nhà có băng gạc không?”

Lý Trạch Vũ nhìn về phía Trần Thanh Dao. "Có, tôi đi lấy nó ngay đây!"

Trần Thanh Dao lập tức trở về phòng, một lát sau cô cầm một bộ dụng cụ sơ cứu đi ra.

Cẩu Phú Quý tự băng bó, thủ pháp rất thuần thục, có vẻ là trước kia đã bị thương không ít lần!

"Xoạt, xoạt, xoạt!"

Đúng lúc này, hết bóng người này đến bóng người khác trèo thẳng vào tường của biệt thự.

Trần Thanh Dao thấy cảnh tượng này thì giật nảy mình.

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng khoác vai cô an ủi: "Không cần lo lắng, đây là Phượng Vệ nhà họ Lý của tôi!"

"Chào thiếu gia!"

"Chào thiếu gia...

Mười Phượng Vệ đều là nữ, bọn họ đều mặc quần áo đi đêm màu đen, xếp thành một hàng đứng trước mặt Lý Trạch Vũ.

Người cầm đầu Phượng Vệ là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ôm quyền nói: "Chúng tôi tới giúp chậm trễ, mong thiếu gia thứ tội."

Lý Trạch Vũ nhìn qua rất hăng hái, xua tay nói: "Không sao, những kẻ vớ va vớ vẩn kia còn chưa làm tôi bị thương được."


"Phú Quý, là ai đã ám sát thiếu gia?"

Người phụ nữ dò hỏi.

"Chị Phượng, những tên kia là người của Thập Tuyệt Môn, chỉ là không biết cố chủ phía sau màn là ail"

Cẩu Phú Quý giải thích.

Lúc này chị Phượng nhìn về phía một đàn em, dặn dò: "Lập tức đi thăm dò!"

"Không cần!" Lý Trạch Vũ mở miệng ngăn lại.

Đám người đồng loạt nhìn về phía hắn, bọn họ đều có chút không hiểu.

"Phú Quý, thôi bỏ đi, hai người các cậu ở lại bảo vệ Thanh Tuyết và Thanh Dao."

Lý Trạch Vũ lập tức nhìn lướt qua mười Phượng Vệ, phân phó nói: "Chị Phượng, mấy người đi cùng tôi tới Kim Lăng."

"Thiếu gia dẫn theo chúng tôi tới Kim Lăng là muốn?” "Dẹp yên nhà họ Hài"

Lý Trạch Vũ nói không lớn, nhưng lại vô cùng bá đạo...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi