SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe xong Trần Phong Tử nói, Dương Bách Xuyên chỉ nghĩ đến một câu, thiên tài thường là kẻ điên, kẻ điên thường cũng là thiên tài.  

Chỉ có thể nói, Trần Phong Tử là kẻ điên, và cũng là thiên tài hoàn mỹ.  

Dám nghịch chuyển công pháo ở những khiếu huyện qua trọng, chuyện này e rằng đối với người bình thường chẳng ai dám.  

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng kinh ngạc ở trong lòng, có thể tích trữ được chân nguyên tại những khiếu huyện quan trọng này bằng cách nghịch chuyện công pháp?  

Điều này nghe giống như tự sát vậy?  

Nhưng mà Trần Phong Tử như một ví dụ ở trước mắt, anh ta không có lý do gì để lừa mình cả.  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại rồi nói: “Anh không ngại để tôi tự mình xem xét tình huống bên trong cơ thể anh chứ?”  

Dương Bách Xuyên lo lắng, vẫn nên xem xét kĩ một chút mới yên tâm được, phương pháp mà Trần Phong Tử nói ra nghĩ thế nào cũng không đơn giản.  

“Sư tổ, ngài cứ việc xem xét thoải mái, ta cũng không có gì để nói dối cả, phương pháp này cần phải có dũng khí,  nếu nghịch chuyển thất bại chắc chắn sẽ chết, vậy nên rất ít người dám thử, sự thật chứng minh, cũng không bằng tự mình cảm nhận mới biết được.” Trần Phong tử buồn bực nói.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng không còn khách khí nữa, dùng chân khí xem xét cơ thể Trần Phong Tử.  

Sau khi cẩn thận xem xét cơ thể của Trần Phong Tử bằng chân khí, Dương Bách Xuyên cũng dám khẳng định, chân khí anh ta chứa đựng ở những khiếu huyệt quan trọng, anh ta không nói dối.   

Ở trong cơ thể của Trần Phong Tử, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra rằng trong cơ thể anh cũng có bảy điểm mấu chốt của bảy khiếu huyệt quan trọng, nói cách khách đều có một điểm đánh dấu những mạch bị ẩn đi này.  

Căn cứ vào những điển tích y thuật đã để lại, cơ thể con người sẽ có chín mạch ẩn, cũng có chín điểm mấu chốt, cũng không biết làm cách nào để mở ra cả chín điểm này, và khi mở hết được ra sẽ có tác dụng gì, chính Dương Bách Xuyên cũng không rõ, anh chỉ là nhìn theo những gì điển tích ghi chép lại, thì cũng chỉ dùng để chữa bệnh mà thôi.  

Nhưng mà anh không biết những mạch ẩn có tác dụng gì đối với việc tu luyện.  

Hôm nay nếu không nhìn được cơ thể của Trần Phong Tử, ai mà biết được rằng những khiếu huyệt quan trọng có thể chứa đựng được chân nguyên, vả lại còn có những kinh mạch ẩn, chắc chắn sẽ có mối liên hệ gì đó giữa hai điểm này.  

Giống như những gì anh đã nói với Trần Phong Tử, thân thể con người là cả một kho tàng, sự tô tại củ những kinh mạch ẩn có lợi ích gì cho việc tu luyện, cũng không biết tác dụng như này sẽ đem đến kết quả gì.   

Có thể không chỉ có Trần Phong Tử phát hiện tác dụng của việc tích trữ chân nguyên, mà là sự đột phá quan trọng của những người tu luyện ở đây.  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại, sau đó anh hỏi Vân Thiên Tà ở trong đầu: “Sư phụ, người ra đây nhìn một lát đi.”  

“Đừng lộn xộn, trước kia ở Tu Chân Giới, vi sư đã gặp qua dạng tu luyện kinh mạch ẩn như thế này, cũng xác nhận là sau khi thành công cũng có chút tác dụng, nhưng mà có cũng tác dụng phụ đi kèm, con đường tu luyện này không phải là con đường chính thống, ai mà biết được sau này kinh mạch ẩn sẽ tu luyện thành bộ dáng như thế nào?  

Còn về phần những khiếu huyệt quan trọng và công pháp nghịch chuyển ta cũng có ghi lại, nhưng tỉ lệ nguy hiểm rất lớn, vi sư đề nghị con không nên thử, việc này cơ bản chính là đầu cơ trục lợi, quả thật việc tích trữ chân khí ở trong người sẽ chiếm ưu thế, nhưng ai biết được mặt trái của nó sẽ như thế nào, tiểu tử, con đừng có làm xằng bậy.”  

Vân Thiên Tà hiển nhiên đã biết được tình huống của Trần Phong tử và ý tưởng của Dương Bách Xuyên, sau đó cùng với anh thảo luận.  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại, việc bản thân tu chân đã là nghịch thiên chuyển mệnh, tràn ngập nguy cơ, công pháp nghịch chuyển được mọi người công nhận là tối kỵ.   

Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, trải qua bao nhiêu năm, Trần Phong tử cũng đã tu luyện phương pháp này cũng chưa chết, nhưng chỉ đạt tu vi ở tạp cảnh giới, điều này chứng tỏ phương pháp này ở trong thời gian ngắn là không dễ đi.  

Dù sao Dương Bách Xuyên cũng cho rằng, tu luyện hay không thì cũng là sau này, bây giờ cứ nhớ kỹ, chỉ sợ sau này lỡ có gì nguy hiểm có thể dùng khẩn cấp.   

Sau đó Dương Bách Xuyên cùng với Trần Phong Tử thảo luận một ít điều, ghi nhớ chi tiết từng điều vào trong lòng, chuẩn bị đem về lưu trữ thành tài liệu rồi chậm rãi nghiên cứu.  

Sau khi trao đổi xong, nhìn Trần Phong Tử còn đang chờ đợi, Dương Bách Xuyên nói: “Được rồi, tôi nên thực hiện lời hứa hẹn của bản thân thôi, giúp anh đột phá bước vào Tiên Thiên, quá trình ắt sẽ rất đau đớn, anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần, nửa đường không thể rút lui, buông thả chỉ có củi ba năm thiêu một giờ, nhẹ thì giảm tu vi, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, anh nghĩ như thế nào?’  

Trần Phong Tử không cần suy nghĩ đã nói: “Mong sư tổ giúp con, nếu không đột phá, thì con cũng chỉ có một con đường chết, cho dù gặp chuyện không may, con cũng không oán trách gì sư tổ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi