SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đàn hương của Võ Đang đều là do sư phụ Minh Tuyệt bảo quản, ngày thường đều coi như bảo bối, nếu đến đòi sư phụ mấy trăm cân, Bách Sơn nghĩ chắc chắn sư phụ hắn ta sẽ chặt đứt chân hắn ta mất. Thế nhưng nếu không đồng ý với Dương Bách Xuyên, sư tổ này không trêu chọc nổi nha.  

“Không có? Vừa rồi ông vừa nói có, tôi mặc kệ, không có thì cho dù phải phá tòa đại điện này ông cũng phải đi làm, ít nhất cho tôi một trăm cân đàn hương. Lúc đi tôi sẽ mang theo.”  

Dương Bách Xuyên nói xong thì đi vào trong phòng, đột nhiên vừa nhìn thấy chiếc giường trắng như tuyết trong phòng, anh lại gần nhìn thử, má ơi, ga trải giường được làm từ da động vật, anh nói: “Bách Sơn, đây là da gì vậy?”  

“Sư tổ, đây là da gấu trắng.” Bách Sơn lau mồ hôi lạnh trả lời.  

“Mấy người đi giết động vật cần được bảo hộ đấy à, đây là quá phung phí rồi thì phải?” Giọng nói của Dương Bách Xuyên rất khoa trương.  

“Không không không, sư tổ đừng hiểu lầm, da gấu trắng không phải của Trung Quốc ta, là do lão Mao Tử lấy từ bên kia tới, đã được ngâm qua nước thuốc đặc biệt, nằm trên đó có thể có tác dụng lưu thông máu, rất tốt với võ cổ giả.” Bách Sơn vội vàng giải thích.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, lại một lần nữa nhẹ nhàng nói: “Còn có tác dụng như vậy sao, vậy được, làm cho tôi mười tấm mang đi.”  

Trước mắt Bách Sơn tối sầm, suýt chút nữa ngất đi, da gấu trắng cao cấp cỡ này lại được ngâm qua nước thuốc đặc biệt, công đoạn vô cùng phức tạp, toàn bộ võ đạo cũng chỉ có một ít ở chỗ thế hệ sư thúc sư bá kia, cộng lại chắc cũng chỉ có bảy tám tấm, chẳng lẽ bảo hắn ta phải chạy đến đòi sư thúc sư bá ư?  

Nếu hắn ta dám há mồm, chắc chắn sẽ bị những ông già kia đánh thành đầu heo.  

“Không được, nếu ở cùng một chỗ với sư tổ, Võ Đang sẽ phá sản mất, vẫn nên nhanh chóng chuồn đi.” Bách Sơn nói thầm trong lòng, không hề đồng ý mà là ấp úng chuyển đề tài nói: “À đúng rồi, sư tổ, tôi đã bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thúc giục bọn họ.”  

Nói xong, không đợi Dương Bách Xuyên trả lời, hắn ta đã phát huy tốc độ chạy trốn gấp mười lần ngày thường, đi ra khỏi Đông Lai.

Sau khi Bách Sơn chuồn đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Viên Tiểu Lôi.  

Nhìn Viên Tiểu Lôi, Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ làm thế nào để điều trị cơ thể cho cậu ta, nhưng trước tiên phải khảo nghiệm cậu ta đã.  

Viên Tiểu Lôi chắc chắn là người thừa kế chưởng giáo mà anh chuẩn bị lưu lại cho Võ Đang.  

Nếu như dựa theo danh tiếng hiện tại của anh ở Võ Đang, đề cử một người thừa kế, Dương Bách Xuyên nghĩ đám người Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt cũng sẽ trịnh trọng cân nhắc.  

Huống chi anh còn muốn truyền thụ cho Viên Tiểu Lôi công pháp cao cấp “Nguyên Thần Kinh” chân chính của Tư Không Nguyên.  

Mặt khác anh còn muốn truyền thụ phương pháp luyện đan Bồi Nguyên và các loại đan khác cho Viên Tiểu Lôi, tiễn Phật đến Tây Phương, anh sẽ truyền thụ công pháp tu chân cho Viên Tiểu Lôi, nếu không thì không thể nào tu luyện Ly Hỏa Quyết, chỉ có tu luyện Ly Hỏa Quyết mới có thể sinh ra chân hỏa, từ đó bắt đầu luyện đan, để cho truyền thừa của Võ Đang kéo dài.  

Hiện giờ cần phải khảo nghiệm Viên Tiểu Lôi, dù sao Dương Bách Xuyên cũng không có ý định nhận Viên Tiểu Lôi làm đồ đệ, nhưng lại muốn truyền thụ cho cậu ta công pháp tu chân,... cứ như vậy, mặc dù không có danh phận thầy trò, nhưng thật sự sẽ là thầy trò, anh không thể không thận trọng.  

Nằm trên da gấu trắng mềm mại thoải mái, Dương Bách Xuyên lười biếng nhìn Viên Tiểu Lôi nói: “Tiểu Lôi, cậu pha trà không?”  

“Thưa thái sư tổ, biết một chút ~” Viên Tiểu Lôi trả lời.  

“Được, đi pha cho tôi một ấm trà.” Trong lòng Dương Bách Xuyên đã nghĩ ra cách khảo nghiệm Viên Tiểu Lôi, nhưng đây mới là bước đầu tiên.  

“Vâng, Thái sư tổ chờ một chút.” Viên Tiểu Lôi trả lời giống như tiểu đại nhân.  

Viên Tiểu Lôi trả lời xong thì liền đi, ở bên ngoài phòng khách có công cụ pha trà,vnhưng lại bị Dương mỗ gọi dừng lại, nói: “Quay lại, quay lại.”  

“Thái sư tổ còn gì sai bảo sao?” Viên Tiểu Lôi nghiêm túc hỏi.  

“À, tôi khát nước, lấy đĩa trái cây tới cho tôi.” Dương mỗ nói đĩa trái cây ngay trước đầu giường, anh đưa tay là có thể lấy được, nhưng lại cứ thế sai khiến Viên Tiểu Lôi.  

Chỉ có thể nói khảo nghiệm của Dương mỗ thật sự không có hàm lượng kỹ thuật.  

Nhưng không giống như những đứa nhỏ khác, Viên Tiểu Lôi không hề phản kháng, cung kính lấy đ ĩa trái cây đưa cho Dương Bách Xuyên.  

Trong đ ĩa trái cây có một số loại trái như chuối, táo và lê,...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi