SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hơn nữa Bộ Thanh Mai và anh cũng coi như đã quen biết từ lâu, sau khi đưa cô vào Vân Môn anh sẽ để Lục Tuyết Hi dạy cô. Đến lúc đó cô có nguyện ý hay không thì xem bản thân cô.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không nghĩ đến, sau khi nghe anh nói xong, Bộ Thanh Mai tái nhợt lại, trở nên rất hoảng loạn, hai mắt đỏ bừng, mở miệng nói: “Anh Xuyên, có phải em làm sai chỗ nào hay không? Anh không cần em?”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, sau khi lấy lại phản ứng, biết Bộ Thanh Mai hiểu lầm, cười khổ nói: “Cô nghĩ cái gì vậy? Tôi nói là cho một công tác khác, chưa nói cô không cần công tác ở Vân Kỳ, tương đương sau này cô phải gánh vác hai phần công tác, nhưng một công tác khác không ảnh hưởng đến bên Vân Kỳ.” Hiện tại anh không định nói chuyện tu chân cho cô biết.  

Bộ Thanh Mai thật sự hiểu lầm, cô còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên không cần cô, nghe thấy Dương Bách Xuyên giải thích mới thở ra một hơi. Dương Bách Xuyên bảo cô làm công tác gì cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy anh.  

Lúc này Bộ Thanh Mai đỏ mặt nói: “Anh Xuyên, em nghe theo sắp xếp của anh.”  

“Vậy mới đúng, được rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô còn công tác ở Vân Kỳ, không ai đuổi cô đi. Hơn nữa công tác thứ hai tôi vừa nói, đối với cô có thể đây là cơ duyên lớn, cũng là một bài kiểm tra lớn. Tóm lại năm sau cô đến quê tôi tìm Lục Tuyết Hi, cô ấy sẽ nói cho cô.” Dù sao Dương Bách Xuyên có ấn tượng không tồi về Bộ Thanh Mai, cũng hy vọng cô có thể đi vào Vân Môn, trở thành một phần của Vân Môn.  

Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy Bộ Thanh Mai hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng, giống như lấy hết dũng khí toàn thân, nói ra tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Anh Xuyên, công tác thứ hai có thể… Có thể có thể thường xuyên nhìn thấy anh hay không?”  

Thính lực của Dương Bách Xuyên rất lợi hại, âm thanh nhỏ như ruồi muỗi của người khác, làm sao Dương Bách Xuyên lại không nghe thấy.  

“Không lẽ… Cô nhóc này thích mình?” Trong lòng người nào đó rất vui vẻ, xem ra sức quyến rũ của mình chỉ tăng không giảm.  

Nói thật Dương Bách Xuyên chỉ coi Bộ Thanh Mai như bạn bè, cảm thán sự biến đổi từ dáng người diện mạo của cô cũng chỉ xuất phát từ phản ứng bản năng của một người đàn ông, cũng không nghĩ đến chuyện xảy ra quan hệ phong hoa tuyết nguyệt gì với cô.  

Nhưng bị người thích cũng rất sướng.  

Về điểm này, nam hay nữ đều giống nhau.  

Cười ha ha nói: “Nếu không đi ra ngoài tôi sẽ ở nhà thường xuyên, có thể thường xuyên nhìn thấy tôi.” Tâm tình hư vinh của họ Dương nào đó được thỏa mãn, cho Bộ Thanh Mai một đáp án.  

Bộ Thanh Mai vui vẻ nói: “Vậy em đồng ý.” Cô cũng chưa hỏi rõ là công tác gì đã đồng ý luôn. Trong suy nghĩ của cô, có thể thường xuyên nhìn thấy người mình thích là một loại thỏa mãn, cũng không dám xa cầu quá nhiều.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt, nở nụ cười xấu xa, chuẩn bị chọc ghẹo cô nhóc này. Trước kia anh cũng không thiếu ghẹo cô.  

“Nhóc Bộ thích tôi hả?” Ý cười của Dương Bách Xuyên tràn đầy đáy mắt.  

“Vâng.” Bộ Thanh Mai cúi đầu ừ một tiếng, nhưng sau đó cô phát hiện mình nói lỡ, vội vàng nói: “A, không… Không không… Là…”  

“Cô không thích sao?” Trong âm thanh của người nào đó tràn đầy tiếc nuối, nói một câu.  

Bộ Thanh Mai càng hoảng loạn: “Thích thích, em… Em em… Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích.”  

Sau khi nói ra, trong lòng của Bộ Thanh Mai rất nhẹ nhõm như vừa thả được một cục đá xuống, không hoảng loạn thả lòng tâm. Cuối cùng ngước mắt, nhìn Dương Bách Xuyên, ánh mắt kiên định nói: “Anh Xuyên, anh thật sự rất thích anh, từ lúc em đến Vân Kỳ phỏng vấn, em suýt ngã ở toilet được anh đỡ…  

Sau đó anh còn cho em một phần công tác, công tác này đã thay đổi vận mệnh của em, từ đó về sau em rất biết ơn anh. Mỗi ngày muốn tìm anh mời một bữa cơm cảm ơn anh, nhưng không có cơ hội. Sau đó trong lòng em luôn nghĩ đến anh, nghĩ muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn.  

Cuối cùng trong đầu em đều là hình bóng của anh, dần dần em phát hiện mình thích anh, em… Mỗi ngày đều rất nhớ anh, nhưng em cũng biết mình không xứng với anh, nhưng thích là thích, em chỉ muốn nói cho anh biết.” Sau khi nói xong, Bộ Thanh Mai nhìn Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt vô cùng kiên định.  

Nhưng trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với một người đàn ông, trong lòng rất lo lắng. Nếu anh từ chối, không biết cô có thể thừa nhận nổi kết quả hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi