SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên bị Bộ Thanh Mai bừng tỉnh, nói: “Nằm một chút nữa.”  

“Không được, chị Lục và tổng giám đốc Lưu sắp trở lại rồi.” Nói xong, cô run rẩy khóe miệng, bắt đầu mặc quần áo vào, vừa phá thân xong trên người rất đau.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, bàn tay của anh áp lên người cô, vận chuyển chân khí, hóa giải đau đớn giúp cô, bên ngoài trời đã tối, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối.  

Nghĩ lại cũng dậy mặc quần áo, mấy tiếng, Lưu Tích Kỳ cũng sắp trở lại, chuẩn bị đi xuống tầng tìm hai người bọn họ.  

Hai người mặc xong quần áo, nhìn nhau cười, trên mặt của Bộ Thanh Mai tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng hoàn thành ước nguyện, luôn coi Dương Bách Xuyên làm nam thần trong mộng, bây giờ cũng coi như đã bắt được nam thần.  

Dương Bách Xuyên cầm điện thoại khởi động máy, vừa bật lên tin nhắn không ngừng vang lên.  

Nhìn từng dòng tin nhắn, chỉ biết lắc đầu cười khổ, hơn nửa là người nhà nhắn đến, hỏi khi nào anh về nhà ăn Tết, em gái anh còn nhắn bà nội ra lệnh tối 30 còn chưa về vậy đừng trở lại nữa.  

Tin tức cuối cùng là của Lưu Tích Kỳ, nhắn hơn hai tiếng trước, trong đó chỉ có một câu: nhóc Xuyên, chú ý thân thể!  

Tin tức này làm Dương Bách Xuyên rất xấu hổ, anh biết chắc chắn sau khi Lưu Tích Kỳ trở về, người trong công ty nói anh đã đến, sau đó cậu ta lên tầng 19 tìm anh, kết quả… Có lẽ nghe được âm thanh không phù hợp với trẻ em nên không quấy rầy. Anh chỉ nhắn lại một câu ‘tôi biết rồi’.  

Hai người đi xuống tầng, nhìn thấy ánh đèn sáng lên trong phòng của Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên biết cậu ta đang đợi mình.  

Gõ cửa nghe thấy âm thanh của Lưu Tích Kỳ: “Mời vào.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo Bộ Thanh Mai đi vào cùng anh, nhưng Bộ Thanh Mai chỉ đỏ mặt nói: “Em em em… Em không đi vào, đứng bên ngoài chờ mọi người.”  

Dương Bách Xuyên biết có lẽ cô nghĩ đến vấn đề Lưu Tích Kỳ và Lục Tuyết Hi trở về nên xấu hổ, cười nói: “Đi thôi, từ hôm nay em chính là người phụ nữ của anh, không có người dám chê cười em.”  

Những lời này làm thân thể của Bộ Thanh Mai run lên.  

Thật ra cô cũng không quá cầu mong gì nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên lại cho cô một hứa hẹn.  

Bây giờ để cô đi gặp người anh em thân thiết nhất của anh, Lưu Tích Kỳ, đây chính là minh chứng tốt nhất.  

Nhẹ giọng lên tiếng, đi theo phía sau Dương Bách Xuyên.  

Đẩy cửa ra, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mọi người, hơi sửng sốt.  

Chỉ thấy Lưu Tích Kỳ và Hách Mỹ Lệ công thêm Trương Thiến đang thảo luận gì đó ở khu làm công, còn Lục Tuyết Hi đang ngồi ở một góc nhìn tạp chí thời trang.  

Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai đi đến, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía hai người bọn họ.  

Trên thực tế, hai tiếng trước, sau khi Lưu Tích Kỳ và Lục Tuyết Hi trở về, nghe người trong công ty nói Dương Bách Xuyên ở tầng 19, trong lòng nghĩ cũng đúng lúc, dẫn theo giám đốc nhân sự Hách Mỹ Lệ, giám đốc xã giao Trương Thiến, bốn người đi lên tầng 19 tìm anh. Công ty chuyển hình cùng một lúc, cũng nên nói cho Dương Bách Xuyên, nghe xem ý kiến của anh như thế nào.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên nói mặc kệ chuyện công ty, nhưng Lưu Tích Kỳ cảm thấy cũng nên nói qua chút tình huống cho Dương Bách Xuyên, làm người anh em biết.  

Kết quả, bốn người vừa đi đến tầng 19, đứng ở cửa nghe thấy từng đợt âm thanh không phù hợp với trẻ em, sau đó bốn người lại trở về ngay lập tức.  

Bây giờ nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai, ánh mắt của mọi người đều rất nghiền ngẫm.  

Dương Bách Xuyên có chút sững người, nói: “Ánh mắt này của mọi người là có ý gì?”. Trong lòng biết rõ ánh mắt nghiền ngẫm của bọn họ là gì, nhưng Dương Bách Xuyên lại giả vờ không hiểu.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi