SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thần tượng trong lòng Lưu Tích Kỳ chính là Vương Mộ Sinh.  

Anh ta vô thức bước lên một bước, đứng nghiêm chào: "Chào thủ trưởng!"

Vương Mộ Sinh nhìn thấy vẻ mặt kích động cúi chào của Lưu Tích Kỳ, cười hỏi: “Cậu là một cựu chiến binh mà biết tôi sao?”  

“Báo cáo hai vị thủ trưởng, tên tôi là Lưu Tích Kỳ đã giải ngủ được ba năm, lúc trước khi tôi còn ở trong bộ đội thường xuyên xem các tờ báo nói về ngài, tôi là fan của ngài~” Lưu Tích Kỳ lớn tiếng trả lời, đương nhiên là anh ta cũng không quên ra hiệu cho bộ trưởng vũ trang đang đứng ở một bên.  

Từ khi Lưu Tích Kỳ bước vào giới kinh doanh, hình tượng của anh ta trong mắt Dương Bách Xuyên đã trở nên thành thục và lão luyện hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa lại cũng càng thêm khéo léo đưa đẩy, vừa rồi anh ta còn nói thêm câu cuối cùng với Vương Mộ Sinh rằng tôi là fan của ngài, cũng phải khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên khen ngợi một phen, cái tên này khả năng vuốt mông ngựa rất có năng lực.  

Chính thứ đó gọi là cho dù có mặc đến hàng ngàn hàng vạn thì cũng không thể nào qua được cái tuyệt chiêu vuốt mông ngựa này, những lời nói dễ nghe ai mà chẳng thích.  

Vương Mộ Sinh bị một câu nói của Lưu Tích Kỳ chọc cười ha ha: “Lưu Tích Kỳ không tệ? Anh là người phát ngôn cho nhóc Xuyên sao, đều là người một nhà đến đây đừng câu nệ cho nên cứ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”  

“Cám ơn thủ trưởng~” Vẻ mặt Lưu Tích Kỳ kích động nhưng lại không ngồi xuống ngay lập tức, mà ánh mắt còn đảo qua Lý Gia và Vương Tông Nhân, sau đó nhìn về phía Dương Bách Xuyên, ý tứ là cậu mau lại đây giới thiệu hai người này cho tôi đi? Nếu không thì sao tôi có thể ngồi ở đây?  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, lập tức nhìn Lý Gia và Vương Tông Nhân, giới thiệu một chút quen biết về Lưu Tích Kỳ.  

Mấy người khách sáo một phen mới ngồi xuống ăn cơm.  

Trên bàn cơm, Lý Gia so với Vương Mộ Sinh về mặt đối nhân xử thế còn cáo già hơn rất nhiều, chủ động dò hỏi Lưu Tích Kỳ đang làm cái gì.  

Lời này xem như là một mũi tên trúng hai đích hỏi đúng suy nghĩ đi.   

Đêm nay Dương Bách Xuyên để Lưu Tích Kỳ đến ăn cơm, chính là vì những lời này.  

Mà sâu trong nội tâm của Lưu Tích Kỳ thì lại kinh hãi khiếp sợ, đè lại các nghi vấn của mình xuống đáy lòng, vậy mà lại không nghĩ ra người anh em Dương Bách Xuyên của mình lại muốn leo lên nhờ quan hệ với các nhân vật lớn như Vương Mộ Sinh.  

Nhưng mà cho dù như thế nào thì bây giờ ang ta biết công ty Vân Kỳ từ nay về sau sẽ tuyệt đối an toàn.  

Đường đường là tin tức từ phu nhân thiếu tướng thăm dò được ra, đây chính là đang truyền đạt một tin tức.  

Lập tức ngồi thẳng người, bắt đầu kể cho Lý Gia nghe về tình hình công ty Vân Kỳ, đương nhiên Lưu Tích Kỳ cũng đã nhấn mạnh trọng điểm Dương Bách Xuyên mới là ông chủ đứng đằng sau của công ty.  

Lúc nói chuyện, Lưu Tích Kỳ lén lút nhìn Vương Mộ Sinh, chỉ thấy được vẻ mặt ông ta nghiêm túc lắng nghe, cũng không lộ ra biểu tình gì khác, trong lòng cũng yên tâm.  

Sau khi nói xong, Vương Mộ Sinh mở miệng nói: “Ừm, hai người trẻ tuổi các con cũng không tệ, nghiên cứu phát minh về sản phẩm có thể dưỡng thân thể, rất tốt, nhưng mà về mặt chất lượng chắc chắn cần phải nghiêm khắc kiểm soát, không thể để lộ ra.”  

“Chú Vương yên tâm, công thức là do cháu cung cấp hơn nữa là cùng một cấp bậc với Trú Nhan Đan với cả trước khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì trước đó chúng cháu sẽ đưa đến bộ phận liên quan an ninh làm kiểm tra cho đến khi tất cả đạt tiêu chuẩn mới có thể đưa ra tiêu thụ.” Dương Bách Xuyên nói thêm một câu bổ sung, anh hiểu được Vương Mộ Sinh đang sợ anh sẽ đầu cơ trục lợi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi