SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên ngưng cười, híp mắt nói: “Đinh Thiền, nếu như Thập Đại Yêu Nghiệt đều là hạng người tự phụ như mày thì trong mắt tao cũng chỉ như thế.  

Mặt khác, Đinh Dương chọc vào tao trước, tao giết ông ta thì sao? Chỉ là lẽ thường tình, mày lăn lộn trong giới võ cổ ngày đầu tiên đấy à? Lại nói, người đặt cọc tinh thạch Tiên Thiên với tao là Đinh Dương, không phải Thần Tông bọn mày, dựa vào cái gì bắt tao bồi thường đan Bồi Nguyên cho mày?  

Còn nữa, thần thông bí thuật trong miệng mày, thuận tiện sửa chữa một chút, cái đấy gọi là pháp thuật chứ không phải là thần thông, tên nhà quê.  

Ba lựa chọn mày đưa ra, tao chẳng chọn được cái nào, ngược lại tao cho mày một lựa chọn, bắt anh em tao, còn đả thương đối phương, khoản nợ này, mày tự sát thì tao có thể tha thứ cho mày.”  

Phản ứng nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên không chỉ không chọc tức Đinh Thiền mà hắn ta còn gật đầu nói: “Xem ra không thể đàm phán rồi, hai người chúng ta ai cũng muốn giế t chết đối phương, đây mới là pháp tắc của võ cổ, cũng được, lâu lắm rồi tao không đại khai sát giới, hôm nay liền bắt đầu từ mày vậy.”  

Dứt lời, Đinh Thiền quét ánh mắt như dao về phía Dương Bách Xuyên, bàn tay khẽ lật xuất hiện một đoàn lực lượng chân nguyên, ngưng tụ không tan, dường như đang tích lũy lực lượng.  

Dương Bách Xuyên biết Đinh Thiền muốn ra tay, anh đã chuẩn bị cách ứng phó từ lâu, suy nghĩ vừa chuyển, Long Lân thai nghén ở đan điền nháy mắt đã bay ra, dưới sự điều khiển lập tức bay về phía hai lão già cách Lưu Tích Kỳ không xa, đồng thời hét lên với Lục Tuyết Hi: “Mau cứu người!”  

Lúc trước quyết đấu với Đinh Thiền chỉ diễn ra trong mấy phút ngắn ngủi mà thôi, Dương Bách Xuyên vẫn nhớ đến Lưu Tích Kỳ, chỉ là anh biết nên đề phòng Đinh Thiền trước.  

Sau khi Long Lân bay ra ngoài, hai lão giả Đinh Thiền dẫn theo hoàn toàn không có phòng bị, sự chú ý của bọn họ vẫn luôn đặt trên người Dương Bách Xuyên và Đinh Thiền, kết quả có thể tưởng tượng được.  

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu hai lão giả bay lên trời.  

Sau khi Dương Bách Xuyên chém giết thành công, anh điều khiển Long Lân bay thẳng về phía Đinh Thiền, trong lòng không hề nắm chắc có thể đối phó Đinh Thiền hay không.  

Hiện tại anh chỉ tranh thủ thời gian cho Lục Tuyết Hi, chỉ cần giữ chân Đinh Thiền, để Lục Tuyết Hi mang Lưu Tích Kỳ đi là tốt rồi.  

“Muốn chết~”  

Thấy hai Tiên Thiên bị Dương Bách Xuyên dùng thủ đoạn bí ẩn chém giết trong chớp mắt, trong lòng Đinh Thiền kinh hãi, chẳng qua hắn ta ngay lập tức thấy rõ là một mảnh vảy cá lớn vàng rực rỡ, hơn nữa còn đang bay về phía mình bằng tốc độ còn nhanh như sấm chớp.  

Cuối cùng Đinh Thiền cũng mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước, cũng không biết là bởi vì Dương Bách Xuyên chém giết hai đồng môn của hắn ta hay vì thấy Long Lân bay tới mà hoảng sợ.  

Dương Bách Xuyên sai Long Lân lao thẳng đến cổ Đinh Thiền, tốc độ cực nhanh, xẹt qua không trung giống như tia chớp.  

Ngay sau đó, anh thấy Đinh Thiền tức giận gầm lên, một vầng sáng màu xanh vô cùng chói mắt trong đêm đen bỗng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn ta.  

“Ầm ầm…”  

Sau một tiếng nổ lớn, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, dường như Long Lân đã va chạm vào vật cứng rắn gì đó, ánh sáng xám xịt hẳn đi quay về trong cơ thể anh.  

Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng chói mắt trên người Đinh Thiền tản đi, lộ ra thân hình.  

Trong lúc đó Lục Tuyết Hi đã đỡ Lưu Tích Kỳ dậy, nhanh chóng rời đi, Dương Bách Xuyên mệnh lệnh cho cô ta đi cứu người.  

Vốn dĩ Lục Tuyết Hi còn muốn tìm cơ hội giải quyết hai gã lão giả bên cạnh Đinh Thiền, lại không nghĩ tới bọn họ bị Dương Bách Xuyên giế t chết trong nháy mắt giúp cô ta bớt đi rất nhiều rắc rối khi cứu người.  

Nhìn thấy Lục Tuyết Hi rời đi, trong lòng Dương Bách Xuyên yên tâm hơn rất nhiều.  

Ngay lúc này, giọng nói rét lạnh của Đinh Thiền truyền đến: “Không nghĩ tới trong tay mày cũng có thần binh, tốt lắm, xem ra hôm nay Đinh Thiền tao chiếm hời.”  

Dương Bách Xuyên lúc này cũng rất chấn động, bởi vì anh thấy trên người Đinh Thiền xuất hiện một bộ khôi giáp, trọng điểm là khôi giáp của hắn ta cũng là linh khí, nhìn khí tức còn là linh khí trung phẩm.  

Trách không được công kích của Long Lân không thể làm hắn ta bị thương.  

Nói thật, hiện tại Dương Bách Xuyên hơi dè chừng.  

Long Lân nói trắng ra không tính là linh khí chân chính, chỉ là bởi vì là nó được rút ra từ khôi giáp chân long nên uy lực có thể sánh ngang linh khí trung phẩm. trong khi đó khôi giáp trên người Đinh Thiền lại là linh khí hàng thật giá thật.  

Linh khí khôi giáp của Đinh Thiền có thể phòng ngự Long Lân của anh, Dương Bách Xuyên còn cảm giác thực lực của Đinh Thiền mạnh hơn anh một bậc, hẳn tầm Tiên Thiên tầng sáu, hơn nữa trong cơ thể hắn ta còn có một cỗ lực lượng quỷ dị khác, hiện tại anh thật sự không biết nên ứng phó thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi