SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sắc mặt Dương Bách Xuyên hơi tái nhợt, đặc biệt là vừa mới tế luyện ấp trứng nở nên hao phí chín giọt tinh huyết của anh còn chưa đủ, hiện tại vừa ra ngoài hóa thành sâu đã kêu đói ư?  

Cuối cùng anh vẫn chịu đau ép ra một giọt tinh huyết ở đầu ngón tay cho Linh trùng Nhân Diện dùng.  

Sau khi Linh trùng Nhân Diện nuốt một ngụm máu, lại còn cắn đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên lập tức hít một hơi khí lạnh.  

“Rít~”  

Vội vàng vận chuyển chân khí đánh văng vật nhỏ ra.  

Anh không ngờ sau khi nó nuốt một ngụm máu, còn cắn vào đầu ngón tay mình, ngay cả máu cũng không buông tha.  

Đây là muốn lấy mạng anh sao!  

“Ông già, vật này còn có tác dụng gì không? Nếu không có tác dụng gì lớn, con sẽ không nuôi nữa, cứ tiếp tục như vậy con chắc chắn sẽ chết vì kiệt sức mất.” Trong lòng Dương Bách Xuyên sợ hãi.  

“Thằng nhóc thối, đang ở trong phúc mà không biết hưởng, có biết chỉ vì một con Linh thú Nhân Diện đặt ở trong Tu Chân Giới có thể khiến cho các tông môn đại chiến không? Thứ này chính là vương giả của Linh trùng, có một đặc điểm rất lớn chính là chỉ cần hấp thu được tinh huyết chân khí của người khác, có thể truyền lại cho chủ nhân gia tăng công lực, đương nhiên điều kiện tiên quyết là con phải chăm sóc Linh trùng Nhân Diện cho tốt, nếu không đừng hòng nó truyền lại chân khí cho con.”  

“Ý gì vậy? Ý người là, trùng nhỏ có thể thôn phệ công lực của người khác rồi truyền lại cho con sao?” Ánh mắt Dương Bách Xuyên lập tức phát sáng.  

“Chính là ý này, chỉ cần con thả nó ra để tấn công kẻ thù, một khi Linh trùng Nhân Diện có thể ra tay hấp thu công lực của bọn họ, sau đó truyền lại cho nguyên chủ nhân, đương nhiên công lực của bọn họ sẽ suy giảm, cho dù vậy cũng là tồn tại nghịch thiên.  

Thật lâu trước kia, Tu Chân Giới chỉ vì sự trưởng thành không ngừng của Linh trùng Nhân Diện mà dẫn phát một trận đại chiến, một trận chiến khiến ba tông môn siêu cấp bị phế bỏ.  

Con chỉ cần nuôi dưỡng Linh trùng Nhân Diện thật tốt, chờ nó trưởng thành sẽ biết nó có thể mang đến cho con lợi ích gì, hơn nữa thứ này cũng có thể dùng linh vật trời đất để nuôi dưỡng, không nhất định phải dựa vào tinh huyết.  

Vi sư bảo con dùng tinh huyết cho nó ăn, mục đích là để làm sâu sắc thêm sự kết nối giữa con và linh trùng, vật này trời sinh đã thông linh, nhất là nghịch thiên, cũng rất kiêu ngạo, chăm sóc không tốt nó sẽ không trợ giúp con giết địch, được rồi, con cứ từ từ cân nhắc đi, vi sư phải ngủ say đây.”  

Vân Thiên Tà nói xong liền biến mất.  

“Vâng, đây quả thực là công trùng phiên bản Hấp Tinh Đại Pháp nha~” Dương Bách Xuyên nhìn Linh trùng Nhân Diện nho nhỏ trong lòng bàn tay, nước miếng cũng chảy xuống.  

Trong lòng nghĩ rằng khoản đầu tư này hoàn toàn rất đáng, tuy là hiện tại còn nhỏ, nhưng lớn lên có thể báo đáp rất lớn, coi như là một khoản đầu tư dài hạn đi.  

Con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu thì lại khác.  

Nhưng hai tên kia được Dương Bách Xuyên quản lỏng lẻo, sau khi trở về quê nhà, con chồn và Hầu Đậu Đậu như biến thành ngựa hoang thoát cương, chạy nhảy như điên khắp núi, nhưng ở trên địa bàn nhà mình nên Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng con chồn và Hầu Đậu Đậu sẽ xảy ra chuyện.  

Bây giờ lại có thêm một con trùng nhỏ, còn có một tiềm lực rất lớn, nhưng cũng là linh trùng phải trả giá rất đắt.  

Nhìn Linh trùng Nhân Diện, Dương Bách Xuyên dùng tinh thần lực nói: “Sau này cứ gọi mày là côn trùng.”  

“Mẹ, mẹ, đói ~”  

Lại là một câu như vậy.  

Khóe miệng Dương Bách Xuyên co rút.  

Được rồi, Dương Bách Xuyên lại rưng rưng lấy một giọt tinh huyết cho nó ăn.  

Vài lần sau, Dương Bách Xuyên phát hiện nghi vấn.  

Đó là não của mình bị nước đổ vào rồi, bởi vì anh phát hiện côn trùng này chỉ biết trả lời một câu, mẹ, mẹ, đói ~!  

Nói cách khác, côn trùng không thể nói câu gì khác, bất kể câu gì ngoài câu “mẹ, mẹ, đói”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi