SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Thằng nhóc thúi, ta đã dặn con cẩn thận đối phó cơ mà. Ở Tu Chân Giới, thời xa xưa Nhân tộc không phải chúa tể vạn vật, có rất nhiều sinh linh có trí tuệ hơn xa con người. Bên này đã có linh trùng Nhân Diện trông nom, con tập trung đối phó với sói một sừng đi. Đánh cho đàng hoàng, chiến đấu với yêu thú cấp bậc này là một dịp rèn luyện rất tốt để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu."  

Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên. Sau lưng Dương Bách Xuyên đầm đìa mồ hôi lạnh, anh biết vừa rồi sư phụ điều khiển linh trùng Nhân Diện giấu trong tai anh phá tan mũi tên băng của sói một sừng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.  

Lúc này Độc Cô Vô Tình đã mở mắt ra, tận mắt chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, nhìn thấy một con côn trùng rất đáng yêu hiện ra trước mắt.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy cũng yên tâm.  

Anh nhìn sói một sừng, tập trung tinh thần cao độ.  

Lúc nãy sói một sừng đã dạy cho anh một bài học, giúp anh hiểu ra yếu tố then chốt để giành thắng lợi trong chiến đấu không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà mưu kế trí tuệ cũng là một phần quan trọng.  

Có lẽ tu vi của con sói một sừng trước mặt không mạnh bằng anh, nhưng nó có kinh nghiệm chiến đấu gian xảo.  

Sư phụ nói rất đúng, kinh nghiệm rất quan trọng trong chiến đấu.  

"Nghiệt súc, bây giờ đến lượt tao cho mày ăn hành. Hôm nay không rút gân lột da mày thì tao thẹn với nỗi sợ hãi khi nãy."  

Dương Bách Xuyên cắn răng gằn lên, trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện hai giọt máu. Anh thực hiện hai loại chú Tinh Huyết hệ Kim và hệ Mộc, phiến đá trong hang động biến thành lưỡi đao, dây leo mọc trên mặt đất, cả hai cùng tấn công sói một sừng.  

"Grao!"  

Dường như sói một sừng nhận thấy Dương Bách Xuyên có thể gây nguy hiểm cho mình, nó gầm lên rồi há miệng phun ra lửa, lưỡi đao gió và mũi tên băng nhắm đến chú Tinh Huyết của Dương Bách Xuyên.  

Ầm ầm ầm!  

Phép thuật của hai bên đụng độ.  

Khói bụi mịt mù.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhắm chuẩn cơ hội, rút kiếm chém vào cái sừng trên đầu sói một sừng.  

"Grao!"  

Dương Bách Xuyên thẳng tay chém đứt sừng của nó.  

Con sói bị đau, trên đầu không con sừng, tức thì mất đi vật dẫn thực hiện pháp thuật. Nó bèn xoay người bỏ chạy.  

"Nghiệt súc còn muốn chạy à!"  

Dương Bách Xuyên lập tức nhảy vọt lên đuổi theo.  

Chỉ thấy sói một sừng đâm sầm vào vách đá của hang dung nham.  

Sau đó nó biến mất trên vách đá.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt. Anh đuổi theo xem thử. Thì ra ở đây có một hang động nhỏ có đường kính khoảng hai mét, có điều nó bị cây cỏ có màu sắc giống vách đá che khuất.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình đi tới nói: "Đừng đi vào, cửa hang này nguy hiểm đấy."  

"Em sao rồi?" Dương Bách Xuyên hỏi Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình thấy Dương Bách Xuyên quan tâm tới tình trạng thương tích của mình trước tiên, tuy cô không giỏi bày tỏ nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.  

"Em không sao, toàn là vết thương ngoài da thôi."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi