SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nói xong Dương Bách Xuyên dắt tay Độc Cô Vô Tình đi vào trong sơn động. Đương nhiên anh không quên nhặt sừng của yêu thú sói một sừng trên mặt đất. Sư phụ nói thứ này là nguyên liệu luyện khí đó.  

Sơn động rất tối, may mà họ có đèn pin. Độc Cô Vô Tình nói rằng càng đi vào trong thì sơn động càng rộng rãi.  

Vách núi tỏa ra năng lượng khí độc nằm trong một đại điện. Đại diện do con người đào, nhưng không phải người của gia tộc Độc Cô đào, khi họ phát hiện ra sơn động này thì đại điện đã có rồi.  

Sơn động giống một điện thờ hơn, đường đi vô cùng phức tạp, hình như là có trận pháp. Lần trước Độc Cô Vô Tình bị nhốt bởi vì lạc trong đó không ra ngoài được.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không bao giờ lạc đường. Anh am hiểu trận pháp chứ không phải tay mơ. Vừa đi vào anh đã nhìn thấy trận Mê Tung bình thường, rất dễ tìm được đường.  

Nửa tiếng sau, hai người đến một đại điện trắng như ngọc có dạ minh châu chiếu sáng. Cả đại điện rộng hơn năm trăm mét vuông, hoàn toàn là đào sâu vào lòng núi, phủ kín ký hiệu như động dung nham bên ngoài.  

Sau khi vào trong, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên vách tường chính diện của đại điện có ánh sáng xoay vòng. Đúng như Độc Cô Vô Tình nói, trên vách tường này có sương mù dày đặc ngưng tụ không tan, lưu chuyển như màn sáng.  

Sói một sừng thấy Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đi vào, nó gào lên rồi thình lình xông đến màn sáng.  

Rầm!  

Sói một sừng bị hất ra. Có vẻ như nó muốn chui vào màn sang này, nhưng tiếc là không vào được.  

Dương Bách Xuyên nhắm chuẩn cơ hội, bước đến đánh một quyền vào đầu nó.  

Bộp!  

"Grao!"  

Sói một sừng mất chiếc sừng duy nhất chẳng khác gì cọp rụng hết răng, bị một quyền của Dương Bách Xuyên đánh gục.  

Sư phụ từng nói con súc sinh này là yêu tu chân chính, toàn thân đều là vật báu, anh sẽ mang về luyện đan và luyện chế bùa chú.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đi tới trước bức tường. Nhìn kỹ mới phát hiện ra sương mù ngưng tụ trên tường rất có quy luật, cứ cách mười giây sẽ bạo phát một lần, tựa như ma thú muốn xông ra.  

Bức tường chính diện giống như một chiếc tủ kính khổng lồ, sương mù bị chặn lại không ra được.  

Dương Bách Xuyên quan sát rất lâu mà không phát hiện được gì, anh bèn hỏi sư phụ trong đầu: "Lão già ơi, bức tường màn sáng này có gì đặc biệt không?"  

"Đây là một kết giới phong ấn, sương mù này là khí độc rất mạnh. Nếu vi sư không đoán sai thì nơi này hẳn là một con đường thông với tiểu thiên thế giới kia.  

Bây giờ xem ra người trái đất đã phong ấn nơi này, mà người bên kia thì đang dùng khí độc Địa Nguyên không ngừng phá phong ấn hòng phá vỡ kết giới bị phong ấn.  

Sói một sừng từ bên kia tới. Tiếc là kết giới phong ấn này rất mạnh, nó khó mà về được.  

Thằng nhóc thúi, khí độc Địa Nguyên này còn cao cấp hơn linh khí trời đất, con và cô bé kia có thể cùng hấp thụ rồi luyện hóa thông qua phương pháp song tu, giúp tăng tu vi. Hấp thụ khí độc Địa Nguyên cũng có thể gia cố phong ấn kết giới.  

Từ khí độc Địa Nguyên này có thể thấy sinh linh ở bên kia không phải người lương thiện, nếu bọn họ phá vỡ phong ấn sang bên này thì thế giới các con gặp họa. Vì vậy hai đứa hấp thụ và luyện hóa đám khí độc Địa Nguyên này là vẹn cả đôi đường." Vân Thiên Tà giải thích.  

Dương Bách Xuyên nghe mà kinh hãi, anh không ngờ sư phụ lại đưa ra một đáp án như vậy. Anh thắc mắc: "Khí độc Địa Nguyên là gì?"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi