SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đây là quy củ của giới võ cổ, cũng là quy luật giữa các tông môn giải quyết ân oán, được cả giới võ cổ ủng hộ, những tin tức này là lúc trước anh ở cùng một chỗ với Hạ Lộ cô ấy đều đã phổ cập cho anh.  

Cho nên Dương Bách Xuyên trực tiếp lái xe về quê.  

Bởi vì trong lòng sốt ruột, anh lái xe rất nhanh, lúc ba giờ phải trả lời tổng bộ Vân Môn.  

Sau khi vào thôn hình như cảm giác khí tức không có gì là không đúng, điều này khiến cho trong lòng anh thả lỏng, có lẽ Thần Tông và người Thanh Thành còn chưa đến.  

Sau khi đến tổ trạch, Dương Bách Xuyên nhìn thấy đám người bà nội đều ở đây, cuối cùng cũng yên tâm.  

Ba đồ đệ còn đang bế quan, lúc trước Dương Bách Xuyên nói với đại đồ đệ Độc Cô Hối thời gian bế quan ba tháng, về sau Vương Tông Nhân và Võ Kiếm dứt khoát cùng nhau, sư huynh đệ ba người lần này lại nghe lời.  

Đạo trưởng Phương còn đang luyện đan.  

Khưu Vân và Kiều Phúc đều ở đây.  

Dương Bách Xuyên phát hiện khí tức của Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đã có thể so với Trúc Cơ tầng năm, không cần hỏi cũng biết là tác dụng của Tam Chuyển Kim Đan mang đến.  

Mà Ngô Mặc Thu có thiên phú tốt nhất trong ba quỷ tu lại lợi hại, tu vi cũng giống như hắn vậy mà đã đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng bảy.  

Về phần tu vi hiện tại của Khưu Vân cũng là luyện khí kỳ tầng chín, bộ dạng cũng sắp muốn lên Trúc Cơ.  

Dương Bách Xuyên âm thầm nghĩ, có thể là hai tháng nay đạo trưởng Phương luyện đan có hiệu quả, lúc anh ra cửa đã giao cho đạo trưởng Phương luyện chế chế để có thể giúp mọi người tăng tu vi.  

Về phần  u Dương Ngọc Thanh cũng đã là luyện khí kỳ tầng hai, mang theo Tiểu Nhạc Nhạc cười chào hỏi Dương Bách Xuyên. Bây giờ  u Dương Ngọc Thanh tốt hơn rất nhiều so với năm trước, trên mặt hồng quang đầy mặt, về phần mẫu thân  u Dương Ngọc Thanh thì mỗi ngày tản bộ cùng bà nội, không thì trồng một số thứ mọi người có thể ăn, tinh thần không tệ.  

Bộ Thanh Mai trở về công ty, vậy mà Ninh Vy hiếm thấy đi bế quan không có xuất quan.  

Sau khi trả lời gia đình và quay lại nói chuyện bà nội, một tách trà cũng không uống hết, bà nội mang theo oán giận nói: “NHóc Xuyên mặc kệ cháu đang làm cái gì, nhưng phải quản cô em gái bướng bỉnh của cháu, cô nhóc này hiện tại không nghe lời bà nội, vậy mà còn nghỉ học.  

Bà nội nói xong còn không nghe, suốt ngày đi theo phía sau Tửu Tiên lão đầu, còn nói cái gì mà muốn học bản lĩnh, con nói xem chuyện này gọi là sao...”  

Nghe bà nội nói xong, Dương Bách Xuyên mới biết được vậy mà em gái Dương San San nghỉ học.  

Sau khi trấn an bà nội, sau khi trấn an lão nhân gia, Dương Bách Xuyên đứng dậy đi ra ngoài.  

Sau khi đến viện, Ngô Mặc Thu đi theo, biết Dương Bách Xuyên muốn hỏi chuyện của Dương San San, liền mở miệng nói: “Tiên sinh tiểu thư nói cô bé không giúp được gì cho ngài, nhưng cũng không thể lùi về phía sau, đọc sách là chuyện, cả đời sống đến già có thể học được già, nhưng tu vi của cô bé không sống nổi, ở Vân Môn chính là đồ bỏ đi.  

Hơn nữa còn là em gái của tiên sinh, càng không nên, cho nên học kỳ này cô bé nghỉ học, mà Đại trưởng lão lại nói thiên phú của tiểu thư không tệ,vì vậy, bây giờ tiểu thư mỗi ngày đều theo đại trưởng lão ở trên núi theo học bản lĩnh!”   

Ngô Mặc Thu nói xong, lại nhớ tới cái gì đó, bổ sung: “À đúng rồi, đi cùng tiểu thư còn có Lưu Tích Kỳ, hình như thương thế một tháng trước của anh ta đã khôi phục, bởi vì tiểu thư không đến cố đô đi học, anh ta cũng đi theo tiểu thư cùng nhau tu luyện.”  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn tức giận em gái không đi học, còn chống đối bà nội, chuẩn bị thu thập cô bé, nhưng sau khi nghe được Ngô Mặc Thu giải thích, tức giận trong lòng Dương Bách Xuyên tan đi.  

Nghĩ lại cũng đúng, bước lên con đường tu chân, hình như đọc sách hay không đọc sách đã không còn quan trọng nữa.  

Nhưng ngược lại nghĩ lại, bà nội cũng không biết tu chân rốt cuộc là cái gì?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi