SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ khuôn mặt xanh mét của Mục Vạn Thịnh và cuộc điện thoại qua loa có lệ vừa rồi cũng có thể đoán được là chuyện đấu đá lẫn nhau trong công ty.  

Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa cần nói chuyện với Mục Vạn Thịnh, yên lặng đi theo phía sau ông ta làm hồ sơ.  

Có lẽ do có Dương Bách Xuyên ở đây, trong điện thoại Tiểu Chu không cho Mục Vạn Thịnh chút mặt mũi, làm cho ông ta thẹn quá hóa giận, cảm thấy mất mặt. Lúc đi ra khỏi văn phòng còn giải thích với Dương Bách Xuyên một câu: “Chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty, ỷ vào có chút quan hệ với họ Ngô, không biết chính mình họ gì.”  

Dương Bách Xuyên chỉ cười không nói, cũng không biết nói tiếp như thế nào. Đối với họ Ngô trong miệng Mục Vạn Thịnh, cũng đoán được có lẽ đó là giám đốc chính quy của bộ nhân sự.  

Nhìn qua có vẻ giám đốc Ngô này và phó giám đốc Mục Vạn Thịnh này không hợp nhau.  

Dương Bách Xuyên không cảm thấy ngạc nhiên, ở bất cứ hoàn cảnh nào, nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, nói gì trong công việc.  

Thương trường như chiến trường, công việc cũng như vậy, đóng cửa lại, ở cùng một tòa công ty, chính là một xã hội thu nhỏ.  

Vĩnh viễn không thiếu sự tranh đấu giữa người với người.  

Mục Vạn Thịnh nổi giận đùng đùng dẫn Dương Bách Xuyên đi đến một nơi làm công, rộng gần 300 mét vuông. Mỗi người được ngăn cách bởi một ô vuông, nơi này chính là khu làm công bình thường của một công ty bán đấu giá dưới trướng tập đoàn Triệu thị.  

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng gần một trăm người ngồi ở đây để làm công.  

Mục Vạn Thịnh trực tiếp đi đến, một người phụ nữ mặc váy ngắn công sở, tầm 30 tuổi, ở trong mắt Dương Bách Xuyên người phụ nữ này trang điểm đậm môi đỏ, dáng người rất đầy đặn, đang ngồi trước máy tính, mở ra một trang mua sắm, không bận rộn giống như những gì nói trong điện thoại.  

Dương Bách Xuyên thầm than một tiếng: “Thật sự đối phó qua loa với Mục Vạn Thịnh ~”  

Người phụ nữ này chính là Tiểu Chu, một viên chức nhỏ trong miệng Mục Vạn Thịnh, nhìn từ xa cũng có vài phần nhan sắc.  

Cô ta không phát hiện ra Mục Vạn Thịnh đã đến, vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính.  

“Chu Tiểu Lệ, cô thật sự rất bận ~” Mục Vạn Thịnh đè nặng âm thanh.  

Đột nhiên bị Mục Vạn Thịnh xuất hiện từ phía sau dọa sợ, Chu Tiểu Lệ cuống quýt tắt trang web, đứng lên nói: “Mục Mục... Giám đốc Mục, tôi tôi tôi... Tôi đang...”  

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Mục Vạn Thịnh ngắt lời: “Đừng nói là cô đang làm việc đó, hừ ~”  

“Giám đốc Mục, tôi...” Chu Tiểu Lệ lắp bắp.  

“Đây là Dương Bách Xuyên, đồng sự mới đến, lập tức xử lý hồ sơ nhập chức cho cậu ấy, đừng tưởng rằng leo lên được với cái tên họ Ngô kia tôi không xử lý được cô. Một viên chức nho nhỏ mà thôi, ra vẻ Đát Kỷ gì chứ.” Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, không cho Chu Tiểu Lệ một chút mặt mũi nào.  

Trên thực tế Chu Tiểu Lệ thực sự rất sợ Mục Vạn Thịnh, cho dù cô ta và giám đốc Ngô có quan hệ hay không, Mục Vạn Thịnh chính là phó giám đốc, cô ta không đấu lại.  

Lúc này trong lòng Chu Tiểu Lệ cũng rất dày vò, cô ta làm theo chỉ thị của giám đốc Ngô, không để ý đến Mục Vạn Thịnh. Bảo cô ta tận lực không làm việc cho Mục Vạn Thịnh, nhưng không nghĩ đến Mục Vạn Thịnh sẽ tự mình tìm đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi