SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên chờ Thomas và thiếu nữ rời khỏi quán bar.  

Một lát sau sau, thiếu nữ hoàn toàn gục xuống mặt bàn, còn Thomas lại như không làm sao cả mà nở nụ cười dâm đãng dìu thiếu nữ rời khỏi quán bar.  

Dương Bách Xuyên thong dong đi theo sau hai người.  

Sau khi ra khỏi quán bar, Thomas dìu thiếu nữ đến khách sạn bên kia đường.  

Dương Bách Xuyên không sốt ruột vào theo ngay mà thả linh thức ra để các cô đi vào.  

Khoảng mười phút sau, trong linh thức, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Thomas đỡ thiếu nữ lên phòng nào đó ở tầng sáu. Ông ta đặt thiếu nữ lên sô pha, trông có vẻ hưng phấn lạ thường.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là tên tây lông rởm này lại lấy một lọ thực phẩm chức năng ra khỏi túi rồi nhìn thiếu nữ đang bất tỉnh và nói: “Cục cưng chờ nhé, đợi lát nữa anh sẽ làm em sướng đến nỗi bay lên trời…”  

Nói xong, ông ta nuốt luôn hai viên thực phẩm chức năng rồi đi vào phòng tắm.  

Trong linh thức, Dương Bách Xuyên nhìn mà cười ha ha đầy vui vẻ, nhưng sau đó anh lại lạnh lùng cười một tiếng rồi đi vào hẻm nhỏ sau khách sạn, phi thân lên thẳng cửa sổ phòng tầng sáu, anh nhẹ nhàng đi vào phòng.  

Lúc này Thomas vẫn đang huýt sáo trong phòng tắm và vẫn chưa nhận ra có người vào phòng.  

Sau khi đi vào, Dương Bách Xuyên ngồi trên sô pha nhìn thiếu nữ ở phía đối diện, anh cũng không kìm nổi mà nuốt nước miếng. Lúc này thiếu nữ đang mặc một cái váy ngắn để lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết. Anh vội vàng quay mặt nhìn về phía phòng tắm, đợi Thomas ra để xem kịch vui.  

…  

Cùng lúc đó, Thomas còn đang huýt sáo trong phòng tắm không biết có một bữa tiệc lớn do Dương Bách Xuyên chuẩn bị đang chờ ông ta. Đã uống hai viên thuốc rồi, chắc chắc đêm nay ông ta sẽ bất hạnh lắm đây.  

Mười mấy phút sau, Thomas tắm rửa xong, thuốc cũng đã ngấm. Máu nóng hừng hực đang sôi trào lên, khi ông ta khoác thêm khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm thì lại ngẩn cả người. Không hiểu sao trong phòng lại có thêm một người nữa, rõ ràng ông ta có nhớ khóa cửa phòng mà, người này đi vào bằng cách nào?   

Sắc mặt ông ta biến đổi ngay tức khắc: “Mày là thằng nào?”  

Dương Bách Xuyên cười ha ha đáp: “Tao là thằng ông mày đấy…”  

Vừa nói chuyện, anh vừa nhấn Thomas một cái trong hư không, Thomas tức khắc khuỵu thẳng xuống đất cái “Bụp”.  

Lúc này toàn thân Thomas nổi lên sắc đỏ, thuốc ông ta uống đã phát huy tác dụng nên chỗ nào đó của ông ta bắt đầu khó chịu.  

Nhưng ác mộng mới chỉ bắt đầu mà thôi, trong lúc Thomas đang hoảng sợ, thanh niên ngồi trên sô pha cầm trong tay một lọ thuốc – đó chính là lọ thuốc trong túi ông ta. Thanh niên vừa cười vừa nói: “Nói, mày có quen Nhậm Tra không?”  

Nghe thanh niên nói vậy, cả người Thomas run lên, ông ta đã làm gì thì ông ta là người biết rõ nhất.  

“Tao không hiểu mày đang nói đến cái gì cả. Còn nữa, mày là ai? Tao sẽ báo cảnh sát…” Sắc mặt Thomas thay đổi rõ rệt, ông ta định đứng dậy.  

Dương Bách Xuyên ấn một cái cách hư không một lần nữa khiến Thomas ngoan ngoãn quỳ gối trên mặt đất. Anh cười lạnh, nói: “Không nói đúng không, được thôi, mở miệng ra để tao cho mày uống thuốc nào…”  

Thomas hoảng sợ nhận ra mình không thể cựa quậy người được. Thanh niên chỉ nói một tiếng mở miệng thôi, ông ta lại không tự chủ được mà mở miệng ra.  

Ngay sau đó, thanh niên mở lọ thuốc lấy một viên thuốc ra rồi búng ngón tay một cái, viên thuốc chui vào miệng ông ta không lệch chút nào.  

Lần này, Thomas sợ vỡ mật, trước đó ông ta đã uống hai viên rồi, bây giờ lại thêm viên nữa, sẽ chết mất.   

Sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta hoảng sợ nhìn thanh niên ngồi trên sô pha. Lúc này, một cảnh tượng càng đáng sợ hơn xuất hiện. Thiếu nữ say mèm sô pha bên kia hơi lật người, đường cong nào đó đập vào mắt Thomas.  

Nhưng bây giờ với ông ta mà nói, phải nhìn thấy cảnh như vậy không khác gì bùa đòi mạng cả.   

Toàn thân ông ta có cảm giác như sắp nổ tung.

Dương Bách Xuyên cười ha ha nhìn Thomas và tiếp tục nói: “Bây giờ nói đi xem nào…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi