SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Những lời này của Dương Bách Xuyên coi như đã động đến nhiều người, bởi vì anh mắng tất cả là phế vật.  

Sắc mặt Tô Tiểu Lục đen như đáy nồi.  

Một người đàn ông lực lưỡng bên cạnh Dương Bách Xuyên giận dữ nói: “Nhãi ranh, tìm chết.” Vừa chửi vừa hung hăng đánh một quyền lên đầu Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên vẫn cười tủm tỉm đứng thẳng, không thèm động, còn cười nhắc nhở: “Đừng đánh tao, tao sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”  

Lúc này bao gồm cả Tô Tiểu Lục, trong đầu đều hiện lên một câu, tên nhóc này có vấn đề về tinh thần!  

“Rắc!”  

“Răng rắc!”  

“A!”  

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trừng to mắt,  

Không ngờ Dương Bách Xuyên không thèm di chuyển, nhưng lại vang lên tiếng gãy xương và tiếng kêu thảm thiết, không phải Dương Bách Xuyên, là động bạn của bọn họ.  

Mọi người đều nghe được âm thanh răng rắc rất rõ ràng, tay của tên kia đã gãy xương.  

CMN tình huống gì đây, người đánh ngược lại bị thương gãy xương?  

“Lên!”  

Tô Tiểu Lục không nghĩ nhiều, vung tay lên làm người bên cạnh ra tay với Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Tao đã nói đánh tao tao sẽ không chịu trách nhiệm, bọn mày không nghe, vậy tao cũng không còn cách nào khác.”  

Anh vẫn đứng yên như cũ, chờ những người này lao lên đánh anh.  

“Ầm ầm ầm…”  

“A a a….”  

“Rắc rắc…”  

Hai phút sau, Dương Bách Xuyên chưa rớt cọng lông nào, nhưng bên cạnh anh đã có hơn mười người ngã xuống. Ai dùng tay đánh anh bẻ gãy tay, dùng chân anh đá gãy xương chân, chỉ cần Dương Bách Xuyên di chuyển tay, không một ai còn có thể đứng.

Lúc này Tô Tiểu Lục mới luống cuống, hắn ta chưa bao giờ gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, đột nhiên trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, hắn ta nhớ đến một chuyện từng nghe lão gia nói.  

Người cầm lái của nhà họ Tô cũng là người đã nhận nuôi hắn ta, từng nói với hắn ta, thế giới này có một đám cao thủ đấu võ được gọi là võ cổ giả, võ công không hề thua kém một ít phim võ hiệp trên TV, đấy là đám người thần bí nhất trên đời này.  

Hơn nữa hắn ta nghe đồn nhà họ Tô có hai người như vậy tồn tại, một người bảo vệ bên cạnh gia chủ, một người ở bên cạnh lão thái gia nhà họ Tô, chỉ là Tô Tiểu Lục chưa bao giờ gặp được.  

Cả người chấn động nhìn Dương Bách Xuyên, Tô Tiểu Lục gần như có thể xác định Dương Bách Xuyên chính là võ cổ giả.  

Nhưng hắn ta nhớ đến đồ vật bên hông, đột nhiên dũng khí tăng lên, cũng làm ra một chuyện hắn ta không kịp hối hận.  

Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Lục, vừa rồi anh chỉ vận chuyển chân khí ở trong người, mặc cho bọn họ đánh, một đám đều gãy xương. Kết cục khi người thương đánh với người tu chân là định sẵn, cho dù Dương Bách Xuyên đứng bất động không làm gì bọn họ cũng không thể động đến một sợi lông của anh.  

Nhìn thấy sắc mặt của Tô Tiểu Lục, Dương Bách Xuyên cười hỏi: “Còn đánh nữa hay không? Nếu không đến lượt tao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi