SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Gia chủ Tô Tâm Hà và đang uống trà với một ông già khoảng sáu mươi tuổi, phía dưới là Tô Tiểu Lục đang ngồi trên xe lăn.  

Sau khi kể xong mọi chuyện, Tô Tiểu Lục khóc nức nở nói: “Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho tôi, cái tên trộm kia căn bản không xem nhà họ Tô chúng ta ra gì, tôi đã nói mình là người nhà họ Tô, nhưng hắn ta vẫn đánh gãy tay của tôi, còn bảo nhà họ Tô là cái thá gì.  

Ông chủ, tôi chỉ sợ anh ta ve vãn cô chủ nên mới tới thương lượng, chuẩn bị cho anh ta ít tiền, bảo anh ta tránh xa cô chủ một chút, ai mà biết thằng ranh đó không nói lời nào đã động thủ, chém đứt luôn cánh tay của mấy người chúng ta~”  

Tô Tiểu Lục hận Dương Bách Xuyên thấu xương, vì vậy hắn ta đã thêm mắm thêm muối trước mặt Tô Tâm Hà, chính là hy vọng Tô Tâm Hà sẽ ra mặt để trừng trị Dương Bách Xuyên, ông già đang ngồi cùng Tô Tâm Hà, hắn đã gặp tổng cộng ba lần, trước kia Tô An Nhiên không biết thân phận của ông, nhưng hiện tại hắn có thể đoán ông ta là một võ giả cổ, bởi vì Tô Tiểu Lục cảm thấy hơi thở trên người ông ta giống với Dương Bách Xuyên.  

“Bộp~”  

Tô Tiểu Lục vừa dứt lời, Tô Tâm Hà đã vỗ bàn tức giận nói: “Thật là to gan~”  

Tô Tâm Hà đúng là rất tức giận, tục ngữ có câu đánh chó phải nể mặt chủ, bọn họ lại dám đánh Tô Tiểu Lục tới tàn phế, trong mắt ông ta mà nói thì đây chính là không nể mặt nhà họ Tô.  

Nhìn thấy Tô Tâm Hà tức giận, trên mặt Tô Tiểu Lục tràn đầy vui vẻ, hắn ta tin tưởng cho dù Dương Bách Xuyên có lợi hại tới đâu thì cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót, bởi vì nhà họ Tô cũng có võ cổ giả giống như Dương Bách Xuyên, ví dụ như ông lão đang ngồi uống trà với Tô Tâm Hà.  

“Thằng nhóc kia tên là gì, bây giờ cậu ta đang ở đâu? Tôi cũng muốn xem thử là ai mà lại dám ngang ngược như vậy, dám không coi nhà họ Tô ra gì.” Tô Tâm Hà trầm giọng nói.  

Tô Tiểu Lục vội vàng đáp: “Lúc trước nghe cô chủ nói anh ta tên Dương Bách Xuyên, tôi đoán không phải người Hồng Kông, giống như là đến từ Đại Lục.” Vừa rồi chỉ lo đi mách tội, trong miệng không ngừng gọi Dương Bách Xuyên là thằng ranh, nhưng lại quên mất nhắc tên của anh ta.  

“Choang~”  

Có điều, ngay sau khi Tô Tiểu Lục nói ra tên Dương Bách Xuyên, từ nãy tới giờ ông cụ ngồi cạnh Tô Tâm Hà vẫn không lên tiếng, đột nhiên chén trà trong tay ông ta run lên rồi rơi xuống đất, tách trà gốm Tử Sa bị vỡ tan tành.  

Ông cụ lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lục bằng ánh mắt sắc lẹm: “Thằng nhóc kia, vừa rồi cậu nói, người kia tên là gì?”  

Đột nhiên, Tô Tiểu Lục cảm nhận được trên người của ông cụ phát ra một khí thế cường đại, khiến hắn ta sợ hãi, nghe thấy câu hỏi của ông cụ, hắn ta trả lời theo bản năng: “Tên…tên Dương Bách Xuyên.”  

Vẻ mặt ông cụ thay đổi, nhìn Tô Tiểu Lục sau đó lại nhìn về phía Tô Tâm Hà nói: “Anh Tô, tên thuộc hạ này không nói sự thật, nếu như thật sự là Dương điên – Dương Bách Xuyên, haha, nhà họ Tô sợ là chọc phải đại họa rồi.”

Tô Tâm Hà nghe được ông cụ nói như vậy, cả người ông ta run lên, ông ta hiểu rất rõ người đang đứng trước mặt mình có thực lực và thủ đoạn như thế nào, không ngờ ông lại nói ra một câu đại họa. 

Điều này đã quả thật làm Tô Tâm Hà sợ hãi, ông vội vàng hỏi: “Anh Phong, cái tên Dương Bách Xuyên kia cũng là võ cổ?” 

“Nào chỉ là võ cổ, anh ta chính là một quái thai yêu nghiệt ở trong giới võ cổ, đoạn thời gian trước, anh ta đã giế t chết mười lăm Tiên Thiên một lúc, tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên tầng bảy, trong số đó còn có hai gã Tiên Tiên tầng tám, được giới võ cổ gọi là Dương điên.” Phong Thiên Nhai nói. 

Lúc này, Tô Tâm Hà mới lo lắng không yên: “Lẽ nào tên Dương Bách Xuyên đó còn lợi hại hơn cả anh Phong đây sao?” 

Trong lòng Tô Tâm Hà, Phong Thiên Nhai chính là người giỏi nhất, có thể xem như là một vị thần, ông và Phong Thiên Nhai đã quen biết nhau hơn bốn mươi năm, trước kia bởi vì Phong Thiên Nhai bị kẻ thù đuổi giết ở Hồng Kông bị trúng đạn, là ông đã cứu Phong Thiên Nhai một mạng, vì vậy hai người mới kết bạn với nhau. 

Phong Thiên Nhai là một tán tu, sau khi vết thương được chữa lành, ông ở lại và trở thành người được nhà họ Tô cung phụng, thứ nhất là để báo đáp ân tình của Tô Tâm Hà, hai là để làm tán tu, không có chống đỡ của tông môn để lấy được thiên tài bảo địa liên quan tới việc tu luyện, ở lại thì có thể dựa vào tài lực của nhà họ Tô để có được tài nguyên, xem như là đôi bên cùng có lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi