SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên cũng biết mình không nói rõ, cười khổ giải thích: “Ngài Tô, ông hiểu lầm rồi, cũng tại tôi không nói rõ. Là như này, lúc trước tôi quen Tô Cẩn, phát hiện cô ấy rất thích hợp để tu… Ừm, rất hợp tu luyện võ công, ý của tôi là muốn đưa Tô Cẩn vào Vân Môn tôi tu luyện võ đạo, không biết ngài Tô và Tô Cẩn có đồng ý không?”  

Lúc này Dương Bách Xuyên nói rõ.  

Trong lòng Tô Cẩn vui đến mức sắp nhảy dựng lên, cô rất thích luyện võ, chú Phong không dạy cô võ công, lúc này anh Xuyên mạnh hơn muốn cô luyện võ, cô đột nhiên nói lớn: “Anh Xuyên, em đồng ý, đồng ý!”  

Còn với Tô Tâm Hà thì hạnh phúc đến quá đột ngột, không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói việc này.  

Trước kia cũng nghĩ tới việc để Phong Thiên Nhai truyền thụ võ công cho con gái, nhưng bất kể là Phong Thiên Nhai hay là một cao thủ khác bên cạnh ông cụ trong nhà đều rất truyền thống, vốn không nhận nữ đệ tử.  

Sau khi con gái đồng ý trước, Tô Tâm Hà mới phản ứng lại, vui mừng nói: Tôi Tôi Tôi… Tôi đồng ý, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài. Bé Cẩn, nhanh bái sư đi!”  

Mặt Tô Tâm Hà ửng hồng, nói với Tô Cẩn.  

Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn lại, nói: “Bái sư thì không cần, thật không giấu, tôi nhận ba học trò nhưng không có thời gian dạy dỗ, thật sự rất hổ thẹn. Sau khi Tô Cẩn vào Vân Môn, tôi sẽ sắp xếp người chuyên môn truyền thụ võ công cho cô ấy.”  

Dường như Tô Cẩn cũng không muốn bái Dương Bách Xuyên làm thầy, thở phào nhẹ nhõm nói: “Em nghe theo anh Xuyên sắp xếp.”  

Tô Tâm Hà thấy hơi tiếc nuối vì Dương Bách Xuyên không nhận con gái làm học trò, nhưng cũng không tiện nói gì. Dù sao Dương Bách Xuyên nói có thể để cho con gái vào Vân Môn là đủ rồi.  

Gia nghiệp nhà họ Tô rất nhiều, không có người trong nhà hộ tống là tâm bệnh của Tô Tâm Hà, ông biết anh Phong Thiên Nhai Phong không thể nào ở nhà họ Tô cả đời, nhân vật như vậy cuối cùng có ngày sẽ rời khỏi nhà họ Tô.  

Nhà họ Tô chuyển thành gia tộc cổ võ thì gia nghiệp nhà họ Tô mới có thể truyền thừa từ đời này sang đời khác.  

Hiện giờ có Dương Bách Xuyên nhận con gái Tô Cẩn vào Vân Môn, đây chính là lần chuyển biến lớn nhất của nhà họ Tô.  

Đúng là giúp lòng Tô Tâm Hà vô cùng vui sướng.  

Chuyến đi hôm nay là đúng. 

Dương Bách Xuyên cũng vui, Vân Môn có thêm một đệ tử đơn hệ linh căn, tương lai trưởng thành sẽ là nền móng của Vân Môn. 

Cả hai bên rất vui mừng. 

Lúc này Phong Thiên Nhai ngồi ở một bên muốn nói lại thôi, dường có chuyện muốn nói nhưng lại không nói ra. 

Dương Bách Xuyên thấy thế, sau đó cười nói: “Anh Phong có chuyện gì sao?” 

Phong Thiên Nhai hơi ngượng ngùng, nói: “Ngài đúng là tinh tường, quả thật tôi có chuyện khó có thể mở miệng, không biết có nên nói không.” 

“Ha ha, hôm nay mọi người có thể ngồi ở đây chính là duyên phận, anh Phong cứ nói, nếu cần tôi giúp, chỉ cần có thể giúp được thì tôi chắc chắn không từ chối.” 

Hôm nay Dương Bách Xuyên lấy được Liễu Không linh thạch, có thêm một môn nhân cho Vân Môn, tâm trạng khá tốt, bảo Phong Thiên Nhai có chuyện gì cứ nói thẳng. 

“Khụ khụ!” Phong Thiên Nhai ho khan một tiếng, mặt già đỏ lên nói: “Không biết Vân Môn của ngài còn cần người hay không, tôi cũng muốn gia nhập Vân Môn.” 

“Ặc!” Dương Bách Xuyên nghe thấy lời của Phong Thiên Nhai, đột nhiên ngây ngẩn cả người, anh không ngờ thiên hạ còn có chuyện tốt thế này. 

Một cao thủ Tiên Thiên tầng sáu lại nói muốn gia nhập Vân Môn, còn hơi lo lắng như sợ anh nói không cần? 

Phải biết rằng đây là võ cổ giả Tiên Thiên chứ không phải là Ám Kình, trong một trăm tên Ám Kình cũng chưa chắc xuất hiện một võ cổ giả Tiên Thiên. 

Dương Bách Xuyên thấy võ cổ giả Tiên Thiên như Phong Thiên Nhai, hơn nữa còn là người có cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu, chỉ cần nói một câu muốn gia nhập tông môn thì ai mà chẳng đến cướp chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi