SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thứ cô ấy cầm là chiếc vòng cổ Dương Bách Xuyên tặng, nhưng bây giờ nó đã vỡ tan tành.  

Đây là món quà đầu tiên Dương Bách Xuyên tặng cô ấy, do anh tự tay điêu khắc.  

Đối với phụ nữ mà nói, món quà đầu tiên người đàn ông tặng mình rất có sức nặng trong lòng, cực kỳ có ý nghĩa. Bây giờ đồ đã vỡ vụn, Viên Kim Phượng rất buồn.  

Dương Bách Xuyên ôm lấy cô ấy, cất lời an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi!"  

Anh tự trách bản thân, nếu biết trước thì anh sẽ không đi dự tiệc, hoặc là nên dẫn cô ấy theo.  

"Nhóc Xuyên ơi, vòng cổ vỡ rồi."  

Hai mắt Viên Kim Phượng đỏ hoe, cô ấy chìa tay ra, trong lòng bàn tay có một mảnh phỉ thúy.  

"Không sao cả, vòng cổ không còn thì em tặng chị cái khác, chỉ cần chị không sao là tốt rồi." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy một chiếc vòng cổ phỉ thúy từ không gian bình Càn Khôn ra, sau đó đeo lên cổ Viên Kim Phượng.  

Anh anh ủi rất lâu, Viên Kim Phượng mới bình tĩnh lại. Sau đó anh hỏi han một hồi, sự thật gần giống với suy đoán của anh. Kẻ ám sát che mặt nên không nhìn rõ, chỉ có thể khẳng định là đàn ông. Lúc gã ám sát Viên Kim Phượng đã bị vòng cổ phòng ngự của cô hóa giải, đồng thời trận pháp tấn công phản phệ làm kẻ ám sát bị thương nặng phải chạy trốn.  

Khi đi vào Dương Bách Xuyên nhìn thấy một vũng máu lớn. Từ các dấu vết có thể suy đoán có lẽ kẻ ám sát Viên Kim Phượng có tu vi Ám Kình tầng chín.  

Dương Bách Xuyên nghĩ mà sợ, nếu đối phương là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên thì hậu quả... anh không dám tưởng tượng.  

May mà Viên Kim Phượng thoát nạn. Chuyện lần này khiến Dương Bách Xuyên coi trọng tầm quan trọng của pháp khí phòng ngự hơn.  

Vòng cổ phỉ thúy chỉ là sản phẩm luyện tay của anh sau khi học Điêu Khắc Tâm Kinh, lúc đó tu vi của anh chưa cao như bây giờ, có thể phòng ngự Ám Kình tầng chín đã tốt lắm rồi.  

Anh thầm nghĩ sau này phải chăm chỉ nghiên cứu Điêu Khắc Tâm Kinh, đây là một đường tắt để chế tạo pháp khí, mà điều quan trọng là Điêu Khắc Tâm Kinh còn có thể mài giũa tâm cảnh.  

Khi luyện Điêu Khắc Tâm Kinh đến cấp bậc cuối cùng, sản phẩm điêu khắc ra là pháp khí cao cấp, uy lực không hề thua kém linh khí, thậm chí có thể ban linh cho pháp khí giúp nó sống dậy.  

Tất nhiên là con đường này rất gian nan, nhưng chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất trong lĩnh vực luyện khí.  

Khi nào trở về anh sẽ phổ biến rộng rãi Điêu Khắc Tâm Kinh trong Vân Môn.  

...  

Sáng sớm hôm sau, Tô Tâm Hà đưa con gái Tô Cẩn đến nhà Viên Kim Phượng. Hôm qua Dương Bách Xuyên đã nói với Tô Cẩn là sẽ sắp xếp cho cô và Viên Kim Phượng cùng về Vân Môn vào ngày hôm nay.  

Qua một đêm an ủi, Viên Kim Phượng đã bình tĩnh lại, cũng nghe theo ý kiến của Dương Bách Xuyên. Cô ấy đi trước, còn chuyện công ty với tài liệu các thứ đều giao cho luật sư và Dương Bách Xuyên, dù sao cô ấy cũng tin tưởng Dương Bách Xuyên vô điều kiện.  

Sau đó Dương Bách Xuyên và Tô Tâm Hà cùng tiễn Viên Kim Phượng và Tô Cẩn lên máy bay, sau đó anh gọi điện cho Lưu Tích Kỳ nhờ đối phương sắp xếp đón máy bay.  

Trên đường trở về, Dương Bách Xuyên nhận được cuộc gọi từ Đàm Miêu.  

"Tiên sinh, tra được rồi. Kẻ ám sát Viên Kim Phượng là người nhà họ Hồng, một võ cổ giả Ám Kình tầng chín đi theo ba của Hồng Sĩ. Hồng Hải là đứa con thứ tám của chủ nhà họ Hồng, phụ trách xử lý sản nghiệp của nhà họ Hồng ở thế tục, địa vị không cao không thấp." Đàm Miêu nói trong điện thoại.  

"Tức là người do Hồng Hải phái tới phải không?" Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi.  

"Đúng vậy."  

"Được, anh vất vả rồi. Gửi địa chỉ của Hồng Hải cho tôi."  

...  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi