SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này, chị Mai nhìn Bê Đê cười cười nói: "Jack, còn sợ chị Mai chị không có rượu ngon, cho nên em đặc biệt mua từ Pháp cho chị à?"  

Nói xong, cô ấy mỉm cười nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Còn cậu nữa, đến là được rồi, còn mang theo quà tặng làm gì, nếu như cậu thật sự có lòng thì lần sau tặng đền bù cho tôi cái dây chuyền phỉ thúy mà cậu điêu khắc, những lễ vật khác chị cũng không cần~" Trong lòng chị Mai luôn nhớ tới sợi dây chuyền phỉ thúy màu máu trong tay Dương Bách Xuyên đã gặp qua ở cửa hàng phỉ thuý ở Cố Đô, cô ấy thật sự thích kiểu điêu khắc sống động như thật này.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: "Nếu chị Mai đã không cần thì em đành mang về vậy, chị đừng hối hận, ha ha ~"  

“Ôi chao, cậu vừa nói gì vậy, xem ra chị cũng phải nhìn xem, cậu mang cái gì đến tặng chị." Chị Mai cười nói.  

"Nhóc Xuyên, mau mở ra xem đi~" Bê Đê vừa rót rượu vừa thúc giục nói.  

Trên bàn có hai cái hộp, một lớn một nhỏ, nhỏ là vòng tay Dương Bách Xuyên cho Bê Đê, lớn là dây chuyền phỉ thúy cho chị Mai, đều được điêu khắc rất tinh xảo.  

Đẩy cái hộp nhỏ trước mặt Bê Đê nói: "Đây là bồi thường cho cậu ~"  

"Đây là cho chị Mai, mọi người mở ra xem có thích hay không.” Dương Bách Xuyên nói xong, anh đẩy hai hộp gấm một lớn một nhỏ tới trước mặt mỗi người.  

Bê Đê rót xong ly rượu cho ba người, nhanh chóng cầm lấy hộp nhỏ cho mình, anh ta thật sự không nghĩ tới Dương Bách Xuyên còn mang quà tặng cho anh ta, vui đến hỏng rồi.  

"A~" Bê Đê mở cái hộp nhỏ ra kêu to một tiếng, vẻ mặt vui mừng: "Đẹp quá đi~"  

So với Bê Đê thì chị Mai lại nhã nhặn hơn nhiều, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, ngay lập tức trên mặt cô ấy cũng tỏ vẻ vui mừng, không nghĩ tới trong hộp chính là dây chuyền phỉ thúy màu máu cô ấy nhớ mãi không quên, vật bên trong vô cùng tinh xảo, lần đầu tiên liếc mắt đã thích.  

Chị Mai nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ vui mừng không chút che dấu, nói: "Nhóc Xuyên, cậu có lòng rồi, sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền, để tôi bảo Jack chuyển tiền cho cậu.” Cô ấy là người có kiến thức, đương nhiên biết giá trị của dây chuyền phỉ thúy này, không nói đến điêu khắc tinh xảo đẹp hết mức, chỉ riêng màu sắc đỏ máu phỉ thúy của dây chuyền này cũng rất hiếm thấy, cộng thêm chất liệu và điêu khắc, hơn nữa còn là một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ tức giận nói: "Chị Mai, chị đây là đánh vào mặt em sao, nói thật bản thân dây chuyền này chính là thứ lần trước em đã đặc biệt điêu khắc cho chị, chỉ là bởi vì sự việc trì hoãn, ngược lại lần này đến Hồng Kông làm việc, em muốn gặp chị, tìm người hỏi thăm chị một chút, đồng thời mang theo dây chuyền cho chị, không ngờ thật sự gặp được."  

Dương Bách Xuyên nửa thật nửa giả nói, tiếp tục nói: "Thời gian qua, em cũng đã nghe ngóng tình hình của chị và Bê Đê, cũng đừng nói có tiền hay không tiền, cái dây chuyền phỉ thúy này là do em tự tay điêu khắc cho chị, giá tiền không đắt, hơn nữa em cũng đã gọi chị một tiếng chị Mai, tặng chị một cái dây chuyền thì có làm sao?”  

"Hơn nữa em và Bê Đê là bạn học, điểm này tính ra mối quan hệ của chúng ta cũng không tính là xa, nhất là hôm nay có thể ăn được một bữa cơm tự tay chị làm, bản thân em cũng hời rất nhiều rồi, ha ha!”   

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói xong thì nhìn chị Mai.  

Mà chị Mai mặt mày sáng lên, cô ấy có thể cảm giác được Dương Bách Xuyên rất đặc biệt, nhưng không nghĩ tới nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện còn ngọt ngào như thế, lúc nói mấy câu này rất cẩn thận, cái tuyệt chiêu nịnh nọt vô hình làm cho cô ấy vô cùng mừng rỡ.  

Cô ấy khẽ mỉm cười nói: "Được, lễ vật này chị sẽ nhận, hôm nay chị cũng nhận cậu làm em trai chị." Chị Mai cũng không phải loại người câu nệ tiểu tiết.  

"Oa, nhóc Xuyên, thật hâm mộ nha~" Bê Đê ở một bên xen vào.  

"Cám ơn chị Mai~" Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.  

"Nào, chúng ta uống một ly đi~" Bê Đê nâng ly rượu lên đề nghị.  

Quà tặng đã tặng đi rồi, đạt được hiệu quả, ba người đều rất vui vẻ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi