SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hồng Huyền Thiên mất kiên nhẫn  nói: “Chao ôi, ông mau nói ra là được, con cháu của tôi đều bị tên tặc Dương Bách Xuyên kia giết rồi, chỉ cần có thể giết được Dương Bách xuyên có gì mà không dám chứ?”  

“Được, cách của tôi là thuốc nổ!” Trong ánh mắt Trường Cốc hiện ra vẻ ác độc nói. Thế giới này không có ai muốn Dương Bách Xuyên chết hơn ông ta, vì không có ai biết Địa Tâm lão tổ là em trai ruột của ông ta.  

“Thuốc nổ?” Khóe mắt Hồng Huyền Thiên giật một cái.  

“Đúng, đánh không lại lẽ nào còn không nổ chết được hắn sao? Thuốc nổ cho dù là Tiên Thiên tầng chín đỉnh phong cũng bị nổ tan thành mây khói.” Trường Cốc xa xôi nói.  

Hồng Huyền Thiên do dự, trong đầu nhớ lại một chuyện ba mươi năm trước, cũng là một thế gia để đối phó với Tiên Thiên tầng chín của một thế gia khác, đánh không lại nên cuối cùng đã thiết kế dùng bom nổ chết võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín kia.  

Nhưng gia tộc thắng lợi kia đã bị tiêu diệt, bị các thế lực lớn của giới võ cổ kết hợp lại diệt cả thế gia. Tông môn cổ xưa trong và ngoài nước đều thống nhất ý kiến, nghiêm lệnh tất cả võ cổ giả, bất cứ ai cũng không được sử dụng vũ khí nóng để giải quyết mâu thuẫn thù hận, người vi phạm sẽ bị tông môn cổ xưa của cả giới võ cổ diệt môn giết chết.  

Giới võ cổ lập ra quy định này, tất nhiên là nhìn ra được vũ khí nóng có thể uy hiếp tới sinh mạng của Tiên Thiên tầng chín, cho nên mới làm như vậy.  

Suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu võ cổ giả sử dụng vũ khí nóng, vậy thì sẽ bất lợi cho sự phát triển của giới võ cổ, càng có thể uy hiếp đến sự tồn tại của Tiên Thiên tầng chín.  

Cho dù gan của Hồng Huyền Thiên to hơn, lão ta cũng phải suy nghĩ hậu quả.  

Lúc này, Trường Cốc ở bên cạnh chậm rãi nói: “Huyền Thiên, đây là cơ hội duy nhất có thể giết Dương Bách Xuyên.”  

“Nhưng… nhưng mà Trường Cốc, chuyện này một khi truyền ra ngoài, nhà họ Hồng tôi sẽ xong đời mất. Hơn nữa Tiên Thiên tầng chín cũng chưa chắc có thể đứng yên không động đậy đậy để bom nổ chết đúng không?” Hồng Huyền Thiên nói.  

Trường Cốc cười ha ha, nói: “Huyền Thiên thật là, lúc này ông chỉ cần phái người đáng tin đi làm, giết chết Dương Bách Xuyên, thần không biết quỷ không hay, lại là ở đảo Hồng Kông trên địa bàn của nhà họ Hồng ông, ai có thể biết được? Đương nhiên cũng chỉ có tôi biết, cái này tôi có thể thề độc.”  

“Còn về việc đối phó thế nào thì rất đơn giản, bắt một người bạn trên đảo Hồng Kông của Dương Bách Xuyên, theo điều tra phân tích của tôi đối với Dương Bách Xuyên, hắn là người coi trọng tình nghĩa, chắc chắn sẽ đến cứu người. Đến lúc đó, tìm một xưởng quặng bỏ hoang, chỉ cần hắn vào trong cứu người, bom nổ, đến lúc đó trên đời còn có ai biết là nhà họ Hồng làm? Hơn nữa kẻ thù của tên tặc Dương Bách Xuyên còn có Thần Tông và Thanh Thành mà!”  

“Như ông nói, nếu lần này ông nhịn cục tức này, tha cho Dương Bách Xuyên, nhà họ Hồng ông chính là trò cười của giới võ cổ, đến lúc đó nhà họ Hồng cũng sẽ suy yếu…”  

Nghe Trường Cốc giải thích xong, mắt Hồng Huyền Thiên đỏ lên, cắn răng thấp giọng nói: “Mẹ kiếp!”  

Nói xong, lão ta lớn tiếng nói với bên ngoài cửa: “Lão Tam, Lão Thất, hai con vào đây, người khác trở về đi!”  

Hồng Huyền Thiên quyết định giao chuyện này cho con trai thứ ba và con trai thứ bảy làm. Lão Tam làm việc thận trọng, Lão Thất yên lặng ít nói, nhưng thủ đoạn độc ác, trong tay cũng chơi vũ khí nóng.  

……  

Dương Bách Xuyên còn không biết anh đã bị người ta tính kế sau lưng, một âm mưu chống đối anh đang được tiến hành, ngày hôm sau thức dậy ở biệt thự của chị Mai, anh cũng không chào hỏi đã rời đi rồi.  

Vì nghĩ kỹ lại, không thể cô nam quả nữ ở trong nhà người ta, mấy người phụ nữ bên cạnh đều chưa giải quyết xong, không thể trêu chọc vào một chị Mai mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng tu luyện nữa.  

Hơn nữa chị Mai có cuộc sống của mình, trong lòng cũng nghĩ đến người khác, nếu đã trở thành bạn, thì tầng quan hệ này dừng lại, xưng hô chị gái cũng khá tốt.  

Cho nên trời vừa sáng Dương Bách Xuyên đã rời khỏi biệt thự của chị Mai, trở về nhà của Viên Kim Phượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi