SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên híp mắt giây lát, nói với Chiêm Khánh Nhân: “Nhìn thấy ngọn núi kia không, đại trưởng lão nhà tôi ở trên đỉnh núi, có bản lĩnh thì lên xem đi.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dùng Ngự Phong Thuật nhảy lên cao, ngay từ lúc bay lên, anh đã đánh một đòn vào Chiêm Khánh Nhân, giết chết dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta.  

Trong nháy mắt khi phi thân bay lên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt Chiêm Khánh Nhân, trong lòng bỗng đắc ý: “Chuyện nhỏ mà thôi, một võ cổ giả dế nhũi sao mà so được với người tu chân như mình chứ? Còn dám kinh thường…”  

Chữ “mình” còn chưa nói xong, Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy mặt mfinh nóng lên, mẹ nó mất mặt quá, trên người thằng nhóc Côn Luân này có đồ khô, không thể xem thường.  

Lúc Dương Bách Xuyên đang đắc ý, lập tức nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân dậm chân tại chỗ, từng bước bước lên, vậy mà lại bước từng bước đi lên giữa không trung, từng bước xa tận ba trượng, giẫm lên không khí mà giống như lên cầu thang vậy.  

Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết đây là một loại thân pháp thần thông nào đó, lần này anh lại hiểu Chiên Khánh Nhân và Côn Luân hơn.  

Côn Luân có thể được gọi là đứng đầu tông môn cổ xưa, lịch sử truyền thống sâu sắc, xem ra thực sự không đơn giản.  

Vẻ mặt Chiêm Khánh Nhân kiêu ngạo, sau ba bước đã ngang hàng với anh.  

Hai người tranh giành nhau, kề vai sát cánh.  

Trong lòng Chiêm Khánh Nhân cũng kinh ngạc vì Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên vừa mới nhảy lên mà bay lên giữa không trung, con Chiêm Khánh Nhân Nhân co rút lại, cũng đoán được Dương Bách Xuyên sử dụng thuật thần thông không thua gì Ngọc Hư Bộ của Côn Luân anh ta.  

Sự kinh thường với Dương Bách Xuyên giảm đi không ít.  

“Đúng là thú vị, Dương điên, chúng ta đánh cược nhé? Nếu ai lên đỉnh núi trước thì thắng, cược 100 viên tinh thạch Tiên Thiên, có dám không?” Chiêm Khánh Nhân cười ha hả nói.  

Dương Bách Xuyên vừa nghe thì suýt bật cười, nói: “Chiêm Yêu Nghiệt này, đừng nhỏ nhen thế chứ, chúng ta đánh cược năm trăm viên tinh thạch Tiên Thiên, anh nói xem có được không?”  

Chiêm Khánh Nhân sửng sốt, không ngờ Dương Bách Xuyên lại thuận miệng đặt biệt danh yêu nghiệt cho anh ta, muốn kiếm chút manh mối từ mặt Dương Bách Xuyên nhưng không thu hoạch được gì. Vừa rồi anh ta quan sát thần thông mà Dương Bách Xuyên dùng để bay lên đúng là huyền diệu, nhưng về tốc độ lại kém Ngọc Hư Bộ của anh ta một chút, vậy nên mới cố ý đề xuất đánh cược một trăm viên tinh thạch Tiên Thiên, không ngờ Dương Bách Xuyên lại phản bác.  

Thằng nhóc này có sợ không?  

Hay là cố ý dọa mình?  

Chiêm Khánh Nhân không đoán được, đối với anh ta mà nói, năm trăm viên tinh thạch Tiên Thiên không phải là không lấy ra được, nhưng cũng không phải là số lượng nhỏ.  

“Sao thế? Không dám à? Không dám thì bỏ đi…” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói.  

“Không phải là năm trăm viên tinh thạch Tiên Thiên sao, có gì không dám, hơn nữa, cậu dâng tinh thạch Tiên Thiên cho tôi thì lý nào tôi lại không nhân chứ, ha ha ha!” Khí thế Chiêm Khánh Nhân không thua chút nào, cười to.  

“Ai da, đúng rồi, ai không dám đánh cược thì là cháu trai, ha ha. Bắt đầu đi, anh là khách, anh bay trước.” Trong lòng Dương Bách Xuyên vui mừng, so tốc độ bay với anh đây chẳng phải là tặng không tinh thạch à, ừm, phải đối xử tốt với Chiêm Khánh Nhân một chút, ha ha ha.  

“Hừ!” Chiêm Khánh Nhân hừ lạnh một tiếng: “Cuồng vọng! Chuẩn bị tinh thạch đi.” Chiêm Khánh Nhân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Dương Bách Xuyên, bước đi trong không trung, chỉ loáng cái đã bước xa sáu thước, nhanh hơn trước gấp đôi.  

“Mẹ nó, thằng nhóc này, bước đi này, giấu tài à?” Dương Bách Xuyên thấy một bước của Chiêm Khánh Nhân đi được sáu thước thì kinh ngạc không thôi.  

Trong nháy mắt, Chiêm Khánh Nhân đã đi được hơn 100 mét, đi thẳng đến ngọn núi chính của thôn.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phục hồi tinh thần lại, cười ha hả nói: “May mà anh đây có lá bài tẩy, để cho thằng nhóc này mở mang kiến thức một chút, ngự kiếm phi hành của người tu chân, xem xem tên nhà quê này còn kiêu ngạo thế nào, ha ha!  

Dương Bách Xuyên lập tức triệu hoán kiếm Đồ Long ra, trong nháy mắt kiếm Đồ Long hóa thành thanh kiếm dài ba thước, anh giẫm lên Kiếm Đồ Long, nhẹ giọng nói: “Đi!” 

“Vù!” 

Kiếm Đồ Long hóa thành tia sáng cắt đứt chân trời, nhanh hơn Chiêm Khánh Nhân ít nhất ba lần. 

Đây chính là chỗ dựa của Dương Bách Xuyên, đúng lúc chỉ Ngự Phong Thuật không sánh 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi