SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong khoảnh khắc hai người rơi xuống trên tảng đá lớn, Chiêm Khánh Nhân gầm lên một tiếng, lại đạp trời bay lên giữa không trung, ngay sau đó hét lớn: “Côn Luân lật trời ấn!” Trong lúc hét, trong tay Chiêm Khánh Nhân có thứ gì đó lạ kỳ hình thành, đứng ngược xuống, chưởng này đánh xuống đầu Dương Bách Xuyên.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên đông cứng, anh biết Chiêm Khánh Nhân xuất tuyệt chiêu, nhưng anh cũng không phải ăn chay, vận chuyển chân hỏa trong người, ngọn lửa bốc lên trong nháy mắt, vận chuyển Càn Khôn, hét lên: “Hợp nhất chân khí Càn Khôn!”  

Đây là dung hợp ba đòn tấn công của anh vào một chiêu: Chấn Thiên Chưởng, Khai Thiên Chưởng và Liệt Thiên Chưởng.  

“Ầm ầm!”  

“Răng rắc!”  

Đầu tiên là một tiếng nổ, sau đó là tiếng đá vỡ tung.  

Những tảng đá lớn như một ngôi nhà nổ tung.  

Dương Bách Xuyên phi thân nhảy xuống tảng đá. Chiêm Khánh Nhân đứng ở phía bên kia.  

Bụi bặm bay lượn trong đất, khóe miệng Dương Bách Xuyên chảy máu, bàn tay trái của Chiêm Khánh Nhân nhỏ máu.  

Ngay sau đó, trong bụi đất, giữa hai người, ở giữa những tảng đá đã nổ tung, một giọng nói tức giận vang lên.  

“Bọn điên này, sao không cho người ta ngủ hả? Bọn khốn này!”

Tiếng nói hổn hển này chính là giọng của Tửu Tiên lão đầu.  

Giọng nói của ông ta cũng khiến cho Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân không tiếp tục ra tay được nữa, hai người chiến đấu với nhau nhưng chưa phân thắng bại, có thể nói là ngang tài ngang sức.  

Đương nhiên, không thù không hận, cũng có nghĩa là một trận giao đấu mà người này không phục người kia, không có chém giết thật sự, nếu như bọn họ nghiêm túc chém giết lẫn nhau, nói không chừng sẽ chẳng có kết quả khó phân cao thấp thế này.  

Tóm lại, sau khi trải qua một cuộc tỷ thí, song phương đều nhận ra thực lực của nhau, giữa hai người xuất hiện một loại cảm giác tôn trọng lẫn nhau.  

Dương Bách Xuyên tự nhận là một người tu chân, thanh cao hơn các võ cổ giả, rất hiếm khi thật sự xem người kia là một bàn đồ ăn giống như võ cổ giả.  

Chiêm Khánh Nhân xuất thân từ Côn Luân, là người đứng đầu trong Thập Đại Yêu Nghiệt, thế nên hắn cũng kiêu ngạo vô biên, không xem người kia là đối thủ, khoan nói tới việc hắn là người tự cao tự đại, thì cũng là loại người không phục bất kì ai.  

Trong cuộc tỷ thí với Dương Bách Xuyên, xem như đã hiểu được những gì sư phụ của hắn đã nói trước khi xuống núi, giới võ cổ chưa bao giờ thiếu thiên tài, không chỉ có con cá nổi trên mặt nước, mà còn có loài rồng biển ẩn sâu dưới đáy.  

Hắn thực sự đã thay đổi nhận thức về Dương Bách Xuyên.  

Đợi đến khi bụi bặm tan đi hết, quả nhiên hình bóng của Tửu Tiên lão đầu xuất hiện.  

Lúc này trên đầu ông ta đầy bụi đất, khuôn mặt đen thui nhìn Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân.  

Rõ ràng Tửu Tiên lão đầu đang trốn ở khoảng đất dưới một tảng đá to để ngủ, dưới tảng đá đó có một khoảng không gian lớn, là nơi ông ta giấu rượu, trước khi Dương Bách Xuyên cũng không có kiểm tra, còn tưởng rằng Tửu Tiên lão đầu đã đi vào núi sâu.  

Không ngờ ông ta lại trốn dưới tảng đá để ngủ!  

Về phần có phải là ngủ thật hay không thì Dương Bách

Xuyên không rõ lắm. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi