SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chỉ có thể dùng trí, mà Dương Bách Xuyên là yếu tố then chốt.  

Dương Bách Xuyên nói đại sư bá là đại trưởng lão của Vân Môn, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt. Như vậy thì phải chăng có thể nhờ Dương Bách Xuyên ra lệnh hoặc thuyết phục đại sư bá theo mình về Côn Luân?  

Chiêm Khánh Nhân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đây là một cách hay.  

Nhưng muốn Dương Bách Xuyên đồng ý thì phải bỏ ra một vạn tinh thạch Tiên Thiên.  

Con số này không nhỏ, Chiêm Khánh Nhân không tự quyết định được. Vả lại anh ta cũng không biết Côn Luân có một vạn tinh thạch Tiên Thiên hay không. Vì kế hoạch này, anh phải về sư môn một chuyến để xin ý kiến của sư phụ xem có đồng ý trả tinh thạch Tiên Thiên cho Dương Bách Xuyên hay không.  

Nhưng trước khi đi, anh ta vẫn cố gắng thử một chút, bèn nói với Dương Bách Xuyên: "À thì... một vạn linh thạch quá nhiều, tôi phải trở về xin ý kiến của sư phụ. Cậu có thể thuyết phục đại sư bá theo tôi về được không?"  

Dương Bách Xuyên nhìn Chiêm Khánh Nhân, bật cười ha hả như đang nói anh tưởng tôi ngu chắc, làm cho sắc mặt Chiêm Khánh Nhân đỏ bừng lên.  

Sau đó anh ta tự đi đến chỗ Tửu Tiên lão đầu, bắt đầu thuyết phục, lặp đi lặp lại mấy câu "người là sư bá của con", "người thuộc phái Côn Luân"...  

Kết quả là nửa tiếng sau, Tửu Tiên lão đầu phiền quá, vung tay áo nói với Chiêm Khánh Nhân: "Thằng nhóc này ồn ào quá, mau cút đi! Hiện giờ lão phu có rượu ngon uống, có cảnh đẹp ngắm, có nhóc Xuyên bên cạnh, sung sướng biết bao, ai mà thèm Côn Luân gì đó của cậu chứ! Sang một bên chơi đi!"  

Tửu Tiên lão đầu nói xong, Chiêm Khánh Nhân lập tức bị ông ấy ném bay ra khỏi núi.  

"Ối ối ối, lão đầu đừng ném chết anh ta, anh ta mà chết thì con phiền to đấy!" Tửu Tiên lão đầu đột nhiên ra tay làm Dương Bách Xuyên sợ hết hồn.  

"Yên tâm đi, đạo hạnh của thằng nhóc kia không kém cậu đâu, không chết được." Tửu Tiên lão đầu uống vài hớp rượu, sau đó nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc cậu cũng chẳng phải tốt lành gì, lão phu trị giá một vạn tinh thạch Tiên Thiên hả?"  

"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên đỏ mặt, không ngờ lão đầu lại nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Chiêm Khánh Nhân. Anh cười gượng nói: "Lần sau con sẽ đòi giá cao hơn chút, ha ha!"  

"Biến đi!" Tửu Tiên lão đầu tức giận quát.  

"Được được, con biến ngay đây." Dương Bách Xuyên nhếch miệng, sau đó buột miệng hỏi: "Lão đầu, có phải người cố ý không?"  

Dứt lời Dương Bách Xuyên chăm chú nhìn Tửu Tiên lão đầu. "Cố ý" ở đây là chỉ Tửu Tiên lão đầu cố ý không thừa nhận thân phận sư bá của Chiêm Khánh Nhân.  

"Thằng nhóc cậu thật sự hi vọng tôi rời đi sao?" Tửu Tiên lão đầu híp mắt cười khẽ.  

Dương Bách Xuyên: "Khụ khụ, con ước gì người ở lại Vân Môn cả đời."  

"Cả đời quá dài, lão phu ở lại chỗ cậu ba năm. Ba năm sau, nếu cậu có thực lực đi vào Sơn Hải Giới thì lão phu sẽ làm trưởng lão của Vân Môn cả đời. Còn bây giờ cậu chút cút lẹ đi, lão phu muốn uống rượu. Mấy câu vừa rồi chỉ là lời say." Tửu Tiên lão đầu nói xong, lập tức nhảy lên một cái cây rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn Dương Bách Xuyên nữa.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời. Anh nhìn Tửu Tiên lão đầu nhắm mắt trên cây, xem như đã hiểu ra. Có lẽ ngay từ đầu Tửu Tiên lão đầu không bị điên, hoặc là từ từ hồi phục, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn tiếp tục giả điên ở lại Vân Môn là vì Sơn Hải Giới.  

Không ngờ Tửu Tiên lão đầu lại biết đến sự tồn tại của Sơn Hải Giới. Nghĩ xong Dương Bách Xuyên bèn ném vấn đề này ra khỏi đầu. Anh không quan tâm Tửu Tiên lão đầu có có mục đích gì, dù sao ông ấy cũng có thiện ý với mình và Vân Môn. 

Hôm nay trong phút chốc tỉnh táo ngắn ngủi, ông ấy đã nhắc nhở

mình, nhắc nhở Vân Môn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi