SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Hừ ~” Nói miệng thì có tác dụng gì, đại hội Tiên Thiên Luân Đạo đều dựa vào bản lĩnh, sau này còn gặp lại, còn về chuyện của đại sư bá tôi, trở về tôi sẽ xin ý kiến của sư môn, khi đó sẽ đón ông ấy về Côn Luân, tốt nhất cậu nên chăm sóc cho ông ấy.” Chiêm Khánh Nhân xoay người rời đi.  

“Chăm sóc cũng không thành vấn đề, đừng quên lần sau tới, nhớ mang theo hai vạn tinh thạch. À đúng rồi, mình anh nợ tôi bốn trăm.” Dương Bách Xuyên cười haha, gọi lớn theo bóng lưng của Chiêm Khánh Nhân.  

Chiêm Khánh Nhân suýt chút nữa ngã quỵ, anh nhanh chóng rời khỏi đây.  

Dương Bách Xuyên không tiễn Chiêm Khánh Nhân, anh ta gọi hai đồng môn đứng ngoài cửa cùng nhau về, lần này chạm mặt với Chiêm Khánh Nhân, anh cũng xem như là có một đối thủ, từ khi bắt đầu tỷ đấu đến nay, mặc dù ngoài miệng Dương Bách Xuyên nói không phục, nhưng trong lòng anh biết Chiêm Khánh Nhân đã che giấu thực lực, tu vi và thủ đoạn của anh ta sẽ không thua kém mình là bao.  

Bởi vì giữa hai người còn có Tửu Tiên lão đầu, vậy nên khả năng trở thành kẻ thù với Côn Luân là rất nhỏ, người thật sự muốn chém giết sẽ không xuất hiện, nhưng cũng không chịu ngồi yên, lần này chẳng khác nào làm Chiêm Khánh Nhân mất mặt, lời nói của anh ta trước khi rời đi, mang theo cảnh cáo và nhắc nhở.  

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, suy nghĩ của Chiêm Khánh Nhân rất phức tạp, bản thân anh thì có gì mà tên kia lại thấy phức tạp?  

Vô duyên vô cớ lại khiến yêu nghiệt Côn Luân nhớ thương, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.  

Còn về lão quái vật của ba tông môn Thần Tông, Thanh Thành và  m Nguyệt Môn mà Chiêm Khánh Nhân đã nhắc, Dương Bách Xuyên quả thật là không ngờ tới chuyện này, nghe ý của anh ta, đại hội Tiên Thiên Luân Đạo, sẽ có những nhân vật lợi hại xuất hiện, bao gồm cả kẻ thù của tam tông, xem ra đến lúc đó anh thật sự phải cẩn thận.  

Nâng cao thực lực vẫn là quan trọng nhất, trước khi chưa đạt được thành tựu kim đan, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không dám buông lỏng.  

Cũng may, hôm nay Tửu Tiên lão đài đã cho anh một thời hạn, Tửu Tiên lão đầu sẽ ở lại Vân Môn ba năm nữa, trong thời gian này, có ông ấy ở đây, Vân Môn sẽ được an toàn.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm hơn.  

Nhưng anh lại nghĩ, liệu kẻ địch tam tông có xuất hiện một nhân vật lợi hại như Tửu Tiên lão đầu không...  

Dương Bách Xuyên đứng dưới chân núi suy nghĩ một lúc rồi mới trở về nhà, vừa cầm một tách trà thì điện thoại vang lên, anh lấy lên xem, là Lâm Hoan gọi tới.  

“Nhóc Xuyên, mất liên lạc với Linh Linh rồi ~” Vừa bắt máy thì Lâm Hoan đã nói một câu như vậy.  

“Có chuyện gì vậy? Không phải cô vẫn luôn giữ liên lạc với cô ấy à?” Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi.  

Lâm Hoan có chút nóng vội: “Hôm kia vẫn gọi điện, bắt đầu từ tối qua thì không liên lạc với cô ấy được nữa, gọi điện hỏi chú Liễu, chú ấy cũng không liên lạc được.”  

Sau sự kiện quỷ hút máu Ruth, Dương Bách Xuyên đã nhờ Lâm Hoan giữ liên lạc hằng ngày với cô, nếu như bây giờ không gọi được cho cô, điều này có nghĩa là Liễu Linh Linh đã xảy ra chuyện rồi  

Anh vẫn luôn muốn đón Liễu Linh Linh trở về nhưng lại bị một đống chuyện liên lụy, trì hoãn tới tận bây giờ, hơn nữa, bên phía quỷ hút máu Ruth cũng không truyền tới có tin tức gì xấu, vì vậy anh mới yên tâm về Liễu Linh Linh, nhờ Lâm Hoan liên hệ với cô nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.  

Hiện tại e là anh phải bắt đầu hành trình tới nước Pháp rồi. 

Dặn dò Lâm Hoan mấy câu, cùng ngày hôm đó Dương Bách Xuyên đã tới Cố Đô, chuẩn bị chuyến bay tới Pháp. 

Trước khi đi, vốn dĩ anh định tìm đám Lục Tuyết Hi để nhắn nhủ, nhưng Triệu Nam, Lục Tuyết Hi và Độc Cô Vô Tình đều bế quan rồi, từ sau khi anh gặp nạn ở đảo Hồng Kông, anh phát hiện, tất cả mọi người trong Vân

Môn đều nâng cao ý thức tu luyện.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi