SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Bõm bõm!”  

Ruth theo sát phía sau, hai người nằm trong quan tài tiến vào hồ nham thạch.  

Bởi vì quan tài có chất liệu đặc thù, nằm vào trong vô cùng lạnh nhưng lúc tiến vào nham thạch nóng chảy thì dần dần có độ nóng.  

Theo quan tài chìm xuống, Dương Bách Xuyên nằm bên trong cảm nhận được sức nóng càng ngày càng tăng lên, quan tài vẫn không có dấu hiệu bị hòa tan do tính hàn thấp hơn nhiệt độ nóng chảy của nham thạch, đạt đến mức độ âm dương hòa hợp.  

Ước chừng nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên cảm nhận quan tài bỗng nhiên chấn động như chạm đáy, anh nghĩ chắc đã va chạm với nham thạch, vừa định mở chốt bước ra thì bên ngoài lại truyền tới từng trận chấn động.  

“Rầm ~”  

Toàn bộ quan tài xoay tròn, giống như đang lăn xuống sườn dốc.  

“Rầm rầm rầm…”  

Dương Bách Xuyên nằm bên trong lập tức cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng đến hoa mắt nhưng không có cách nào, anh chỉ có thể yên lặng chịu đựng, quan tài không ngừng lăn xuống, va chạm vô cùng kịch liệt, nếu không phải chất liệu của nó đặc biệt, đổi lại thứ khác thì đã vỡ thành từng mảnh từ lâu rồi.  

Lăn như vậy chừng mấy phút đồng hồ, sau đó một cơn rung động vang dội truyền đến.  

“Ầm ầm ~”  

Lần này giống như đụng vào vách núi, gây ra chấn động vô cùng lớn.  

Bên trong quan tài vang lên từng tiếng ken két đặc biệt chói tai, Dương Bách Xuyên thấy may vì anh có tu vi, đổi lại người thường thì đã bị âm thanh gay gắt này chọc thủng màng nhĩ rồi.  

Dù anh có thân thể cường đại, dưới cơn va chạm này cũng cảm thấy đau nhức cả người, nếu không nhờ chân khí hộ thân, anh đã mệt rã rời rồi.  

Đợt va chạm lần này sinh ra chấn động mạnh chưa từng có trước đó khiến Ngô Mặc Thu đang ở thể năng lượng phải hiện nguyên hình.  

“A!”  

Một tiếng rên khẽ, Ngô Mặc Thu đã xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, cũng may không gian trong quan tài đủ lớn cho hai người nằm, chẳng qua bên trong khá xóc nảy nên hai người phải ôm chặt lấy nhau.  

Dương Bách Xuyên vốn cho rằng sau lần này thì quan tài sẽ dưng lại, ai ngờ đây chỉ mới là bắt đầu.  

Rầm rầm… lạch cạch… keng… sột soạt… kít…  

m thanh không ngừng vang lên, quan tài giống như đang lăn nhanh xuống mà trong quá trình đó còn va chạm với đá trên núi.  

Quan tài của Dương Bách Xuyên gần như dựng đứng chín mươi độ, điều này có nghĩa không gian bên ngoài khá dốc.  

Trình độ xóc nảy cũng khiến người đàn ông họ Dương nào đó có cảm giác dục tiên dục tử.  

Bởi vì sau khi Thu Nhi hiện hình thì luôn ôm chặt lấy anh.  

Cảm giác mềm mại, khẽ xóc lên khi va chạm vô cùng kỳ diệu, muốn chết thật!  

“A a a ~”  

Sau một đợt xóc nảy, tay Thu Nhi đang nắm lấy thứ gì bỗng siết chặt, Dương Bách Xuyên cảm giác đau nhói, một cơn đau chí mạng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi