SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Kiếm khí mạnh mẽ lập tức hình thành, hệ như rồng lượn mà điên cuồng lao về phía bóng hình xinh đẹp đang quay lưng kia.  

Bóng hình đó hệt như cảm nhận được sự bất phàm từ uy thế trong một kiếm của Dương Bách Xuyên, không muốn đụng độ chính diện, bóng dáng lập tức lóe lên, vậy mà lại bất thình lình biến mất ngay tại chỗ.  

Ngay sau đó, phía sau Dương Bách Xuyên vang lên một tiếng cười lạnh.  

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là thằng nhãi nhà anh, đúng là oan gia ngõ hẹp! Không ngờ anh vì tìm tôi mà đuổi đến tận châu  u. Thằng nhãi kia, hôm nay bà đây sẽ tính thù mới, nợ cũ với mi hết một lượt. Hừ!"  

Ngay sau khi âm thanh này kết thúc, Dương Bách Xuyên vừa quay đầu, biểu cảm đã biến đổi: "Là cô...?"  

"Không sai, chính là bà đây! Dương Bách Xuyên, đã lâu không gặp, bà đây ngày đêm đều nhớ đến mi đấy!"  

Bóng dáng xinh đẹp này không hề phải ai khác.  

Dương Bách Xuyên tuyệt đối không ngờ, kia lại chính là nữ ma đầu Hồng Phất!  

Ai mà ngờ được, ở châu  u xa xôi, nơi tộc lão gia tộc Ruth ngủ say, tại thế giới băng giá này, anh lại gặp phải nữ ma đầu Hồng Phất?  

Mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra vậy?  

Từ sau khi nghĩ cách cứu viện Ngô Mặc Thu rồi thoát khỏi trò lừa nữ ma đầu Hồng Phất bày ra trước đó, Dương Bách Xuyên chưa từng nghe được bất cứ tin tức nào về ả nữa. Trước đây anh còn đặc biệt bảo Ngô Nam đi tìm nữ ma đầu này, nhưng lại không có tin tức gì. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi