SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vì thế ả mới chỉ được xem là Giả Kim Đan mà thôi, hoặc nói đúng ra là cảnh giới Kim Đan, không phải tu sĩ Kim Đan chân chính.  

Thực lực này có lẽ là nằm giữa Trúc Cơ tầng chín đại viên mãn và cảnh giới Kim Đan chân chính.  

Chỉ có độ kiếp thành công thì ả mới tính là tu giả Kim Đan.  

Sau khi hiểu rõ những thứ này, trong lòng Dương Bách Xuyên thoải mái hơn chút, chỉ cần không phải Kim Đan chân chính thì dễ giải quyết rồi.  

Nghĩ như vậy, Tửu Tiên lão đầu có lẽ mới chỉ dừng ở cảnh giới Kim Đan, mà không phải cảnh giới Kim Đan chân chính, ngay cả quỷ hút máu Ruth cũng vậy.  

Đương nhiên, cảnh giới của võ cổ giả được gọi là hư cảnh, Dương Bách Xuyên cũng không biết trong cơ thể võ cổ giả có kim đan hay không, nhưng tu đạo vạn pháp quy nhất, có một điểm nhất định phải giống nhau, đó chính là thử khách độ thiên kiếp.  

Còn về quỷ hút máu, Dương Bách Xuyên quả thật không hiểu lắm, liệu bọn họ có độ thiên kiếp không? Dù sao thì trong cơ thể của Ruth cũng không có kim đan, sức mạnh của bọn họ tới từ máu, tinh thần lực ở trong đầu, chuyện này thì anh vẫn biết.  

Đối mặt với Trần Bách Vạn hung ác và nụ cười lạnh lẽo của ma nữ Hồng Phất, Dương Bách Xuyên cười nói: “Hai người bại dưới tay của tôi mà thôi, có gì đâu mà giương oai? Không phải chỉ tăng chút thực lực thôi sao? Lẽ nào hai người cho rằng anh đây ăn chay chắc?”  

“Haha, Dương Bách Xuyên, tôi không thể không khen ngợi, thằng nhóc như cậu đúng là một kỳ tài ngút trời, trong giới võ cổ, à không đúng, hiện tại nên gọi cậu là người tu chân thì chính xác hơn? Hồng Phất đại nhân đã nói cho tôi biết, cậu rất có thể là người tu chân tới từ Sơn Hải Giới.  

Ồ, mặc dù rất trâu bò, nhưng bây giờ Hồng Phất đại nhân là tu vi kim đan, thực lực của tôi cũng xem như là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, hôm nay để xem cậu chết như thế nào.” Trần Bách Vạn nhắc tới thực lực của bản thân, trên mặt ông ta cực kỳ đắc ý. Từ khi ông ta gặp được Hồng Phất, gần như là một bước lên mây.  

“A, nghe ông nói vậy thật đúng là nguy hiểm, nhưng tôi cũng tò mò, làm sao hai người các ngươi cấu kết với nhau? Hơn nữa trong thời gian ngắn đạt được tu vi như vậy?” Dương Bách Xuyên thật sự không nghĩ ra, vì sao hai người họ lại tăng tu vi nhanh như vậy, dựa theo cách nói của ma nữ Hồng Phất, bọn họ hấp thu quỷ hút máu ở nơi này để gia tăng tu vi, nhưng Dương Bách Xuyên không tin là chỉ dựa vào những thứ này.  

“Hừ ~ muốn biết? Đợi bà đây tiễn cậu xuống địa ngục hỏi Diêm Vương nhé ~” Ma nữ Hồng Phất rất hận Dương Bách Xuyên, ả hừ lạnh một tiếng, lập tức ra tay.  

Ả vừa dứt lời thì đã biến mất tại chỗ.  

“Chủ nhận cẩn thận, tốc độ của ả rất nhanh ~” Ngô Mặc Thu nhắc nhở..  

Dương Bách Xuyên sớm đã đề phòng, trong lúc ma nữ Hồng Phật nói chuyện, anh biết ả muốn động thủ, anh thầm triệu hoán khôi giáp ra, lập tức trên người anh xuất hiện một bộ khôi giáp lấp lánh màu xanh lam.  

Đồng thời kiếm Đồ Long trong tay anh cũng vung lên, tạo thành một vòng phòng ngự.  

Vậy mà, Dương Bách Xuyên đã coi thường ma nữ Hồng Phất.  

Anh ta tạo một lớp phòng ngự quanh thân, nghĩ rằng ma nữ Hồng Phất biến mất tại chỗ sẽ tấn công từ phía sau hoặc là xuất hiện ngay bên cạnh.  

Lúc này, Ruth lại nhắc nhở: “Chủ nhân, cẩn thận trên đỉnh đầu.”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sững người, anh cũng cảm nhận được trên đỉnh đầu mình có một đạo kình phong ập tới, lập tức nghiêng đầu tránh.  

Đỉnh đầu tránh được một kích, nhưng tốc độ của ma nữ Hồng Phất này quá nhanh, cú đánh của ả giáng xuống bả vai.  

“Haha ~”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi