SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vẫn còn rất nhiều Hắc Liên chuẩn bị nổ tung, cho dù ma nữ không ra tay, áp lực cực lớn cũng có thể khiến anh ăn đủ, có nhiều nhìn dáng vẻ này của ma nữ là muốn một đao chẻ anh đây mà.  

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm thấy như kiến bò trên chảo nóng, trong đầu anh rối loạn, trong lúc nhất thời không biết nên phải làm gì.  

Vào lúc này, đột nhiên có biến hóa.  

Đôi khi bất ngờ thường xảy ra trong lúc vô tình nhất.  

Trùng tử xuất hiện cho Dương Bách Xuyên một vui mừng lớn.  

Kế tiếp, Dương Bách Xuyên cũng xem như biết được sự lợi hại của Trùng Tử, không uổng công sư phụ Vân Thiên Tà đã đánh giá cao nó, thật đúng là cho anh một bất ngờ lớn.  

“Rắc rắc ~ Rắc rắc ~”  

Nghe giống như âm thanh của bánh quy vang lên.  

Dương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó là mừng như điên.  

Chỉ thấy cơ thể nhỏ tới mức có thể bỏ qua của Trùng Tử đang cắn nuốt Hắc Liên to hơn nó gấp trăm gấp nghìn lần.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên trừng to hai mắt.  

Anh thầm tặc lưỡi: “Lẽ nào trong bụng Trùng Tử còn có một bình Càn Khôn khác sao?”  

Trong tầm mắt của anh, Trùng Tử mở cái miệng nhỏ cắn về phía Hắc Liên, đóa Hắc Liên sẽ tan biến, hơn nữa tốc độ còn nhanh như chớp.  

Không đến ba hơi thở, quanh người Dương Bách Xuyên không còn một bông Hắc Liên nào, toàn bộ đều Trùng Tử nuốt chửng.  

Đơn giản chính là Trùng Tử nghịch thiên, ngay cả Hắc Liên cũng có thể cắn nuốt. Điều này khiến Dương Bách Xuyên có một loại ảo giác, thứ mình nuôi không phải là Trùng Tử mà là Tỳ Hưu.  

Lúc này, người khiếp sợ nhất chính là ma nữ Hồng Phất.  

Ả ta vốn dĩ còn đang cầm đao trong tay, chuẩn bị dưới uy lực của Hắc Liên, định một đao chém chết Dương Bách Xuyên.  

Ai mà biết, trong nháy mắt pháp chú Hắc Liên mà ả ta phải trả một cái giá đắt để thi triển ra lại hoàn toàn biến mất.  

Biến mất không thấy đâu.  

Một màn này quả thật là quá quỷ dị.  

Bước chân đang đến gần Dương Bách Xuyên đột nhiên dừng lại cách bốn, năm mét. Ả ta sững người.  

Quá mức hoang đường.  

Trong mắt ma nữ Hồng Phất, Dương Bách Xuyên đúng là một quái thai không thể đối xử theo lẽ thường, vì vậy cô không dám đến gần Dương Bách Xuyên.  

“Cậu, cậu làm sao có thể?”  

Ma nữ Hồng Phất mở to hai mắt hỏi Dương Bách Xuyên.  

“Haha, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Dương Bách Xuyên cười lạnh, anh dùng giọng điệu giống như vừa rồi trả lại cho ả ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi