SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hơn nữa không phải chỉ lớn nửa lần hay một lần mà đường kính ước chừng đạt tới ba cây số.  

Xuất hiện một khu rừng nhỏ, ao nước nhỏ ban đầu cũng mở rộng gấp đôi, biến thành một hồ nước nhỏ.  

Xung quanh vẫn là trạng thái hỗn độn, không thấy rõ phía sau biên giới là gì?  

Thổ nhưỡng cũng đã mở rộng gấp đôi, diện tích mà anh có thể trồng linh dược lại tăng thêm.  

Linh dược được gieo xuống trước kia dường như trong một đêm đã lớn hơn rất nhiều, cảnh tượng một mảnh xanh um tươi tốt, trông cũng ra gì phết, đương nhiên linh dược được trồng đa phần vẫn là lừa từ trong tay Thiên Tuyệt Võ Đang.  

Linh khí toàn bộ không gian dày đặc hơn bên ngoài gấp mười lần, đợi một thời gian, Dương Bách Xuyên tin rằng anh có thể bồi dưỡng ra một vườn linh dược đàng hoàng.  

"Rào rào!"  

Một con cá rồng toàn thân mang ánh vàng rực rỡ từ trong hồ nhỏ nhảy lên một cái, mang theo một mảng bọt nước lớn.  

Ngay sau đó một con cá rồng nữa lại xuất hiện, rào... rào... bọt nước văng lên.  

Tiếp theo bắt đầu một cuộc bơi lội vui sướng đang mở rộng trong hồ nhỏ.  

Đám cá rồng này đều do anh bắt từ trong hồ Tiên Nữ ở quê bỏ vào, vốn định chén một bữa ngon, nhưng sau khi ném vào không gian trong bình Càn Khôn thì quên mất, thế nên đám cá rồng này càng ngày càng lớn, sau đó nữa Dương Bách Xuyên cũng không nỡ ăn.  

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là mỹ nhân ngư Hạ Lộ, bởi vì Hạ Lộ là gia tộc cá rồng, chỉ là Dương Bách Xuyên không rõ có cùng một chủng tộc một với đám cá rồng này hay không. Ngược lại là vì Hạ Lộ nên anh càng không nỡ ăn đám cá rồng này mà nuôi ngay trong không gian của bình Càn Khôn.  

Có lẽ do không gian bình Càn Khôn linh khí sung túc, cộng thêm chất nước tốt, hơn nữa chỗ con suối có đá Sinh Mệnh, chất nước đặc biệt nên đám cá rồng này vô cùng có linh tính.  

Lớn lên cũng nhanh, bây giờ con cá rồng nhỏ nhất cũng đã dài gần nửa mét rồi.  

Mà con cá rồng trồi lên đầu tiền vừa rồi cũng đã dài đến ba mét, trông cực kỳ đồ sộ.  

Màu sắc toàn thân cũng càng ngày càng vàng óng ánh, bơi lội trong hồ nước trong veo trông rất đẹp mắt.  

Dương Bách Xuyên cố ý nhìn xuống, không gian bình Càn Khôn ngoại trừ những thay đổi này ra hình như cũng không có thứ gì đặc biệt xuất hiện. Anh còn mong đợi có thể lại xuất hiện mấy thứ chí bảo như nước Sinh Mệnh đấy!  

Có điều hiển nhiên chuyện này không thực tế, giá trị của nước Sinh Mệnh không thể nào đo lường, có thể chỉ có được mấy thứ cấp bậc tương đương, Dương Bách Xuyên có chút lòng tham không đáy.  

Dương Bách Xuyên lắc đầu, rời khỏi bình Càn Khôn bằng ý niệm.  

Sau khi anh mở mắt ra, trong đầu đột nhiên động một cái, nghĩ tới một khả năng, sư phụ Vân Thiên Tà liệu có thể thức tỉnh hay không?  

Chuyện này cũng có căn cứ, mỗi lần bình Càn Khôn thăng cấp thì ông già hoặc nhiều hoặc ít đều được bổ sung một chút thần hồn, như vậy lần này thì sao?  

Phải biết rằng thứ anh hấp thu chính là tinh hạch Đế vương, tính ra cũng đã là tinh hạch đạt tới cấp bậc Nguyên Anh, thậm chí bên trong còn có một ý thức cấp bậc Nguyên Anh, cũng chính là lão tổ tông nhà Ruth. Nhưng bây giờ đã biến mất không còn một mảnh, chắc là bị bình Càn Khôn triệt để luyện hóa thành mây khói rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi