SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cũng đúng. Đi thôi đi thôi, đi lẹ lên, ra ngoài rồi nói." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa dẫn đầu rời khỏi căn phòng đá.  

Anh hỏi sư phụ trong đầu, nhanh chóng tìm được đường ra ngoài.  

Một tiếng sau, bốn người ra khỏi khe núi cách thánh sơn không xa.  

Sau khi trở về lâu đài của Ruth, đầu tiên Liễu Linh Linh gọi điện về nhà báo bình an.  

Dương Bách Xuyên cũng gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình trong nhà.  

Anh trực tiếp gọi vào số của Triệu Nam. Triệu Nam đang trò chuyện với bà nội. Cô ấy nói rằng hiện tại mấy người phụ nữ các cô đang thay phiên nhau chăm sóc bà, Vân Môn và Vân Kỳ không xảy ra chuyện gì cả, mọi chuyện đều ổn.  

Nhưng lúc chuẩn bị cúp máy, Triệu Nam nói với Dương Bách Xuyên một chuyện, đó là ba đồ đệ của anh đã xuất quan. Sau khi ba người xuất quan, tu vi đều tăng vọt. Độc Cô Hối và Võ Kiếm đều thành công lên Trúc Cơ, tu vi đạt Trúc Cơ tầng ba, chỉ có Vương Tông Nhân là tu vi Trúc Cơ tầng một.  

Sau đó ba sư huynh đệ ra ngoài rèn luyện, nói là tuân theo mệnh lệnh của sư phụ Dương Bách Xuyên. Triệu Nam dứt khoát cho ba người đi, dù sao bây giờ tu vi của cả ba đều khá cao, ra ngoài cũng không chịu thiệt.  

Dương Bách Xuyên rất tán thành chuyện này. Còn có một tin tức nữa là Phong Thiên Nhai tuyển chọn và thu nhận hơn năm mươi cao thủ cấp bậc Tiên Thiên cho Vân Môn. Triệu Nam, Lục Tuyết Hi và Độc Cô Vô Tình bàn bạc với nhau, sau đó thành lập viện cống hiến Vân Môn, tạm thời dùng làm nơi đánh giá những cống hiến cho Vân Môn. Những người này muốn trở thành đệ tử Vân Môn đời thứ nhất thì phải góp sức cho Vân Môn mới được.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy tin này, anh hết lời khen ngợi mấy người Triệu Nam trong điện thoại.  

Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng mới cúp máy. Dương Bách Xuyên trở về phòng khách, không thấy bóng dáng Liễu Linh Linh đâu. Ruth nói Liễu Linh Linh và Ngô Mặc Thu đều đi tắm rồi.  

"Cô cũng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Lần này cô vất vả rồi." Dương Bách Xuyên nói với Ruth.  

Được Dương Bách Xuyên quan tâm, Ruth vui vẻ ra mặt: "Có thể san sẻ với chủ nhân là may mắn của Ruth. À phải rồi, để tôi dẫn chủ nhân đến kho cất giữ của gia tộc Dracula. Tôi đã sai người canh gác kho cất giữ, chờ chủ nhân tới xem."  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hứng thú với chuyện này, nhếch môi nở nụ cười: "Vậy thì... đi xem nhé? He he!"  

"Mời chủ nhân đi theo tôi." Ruth mỉm cười dẫn Dương Bách Xuyên ra khỏi đại sảnh, đi tới một lâu đài cổ khác.  

Ở cửa có người canh gác, Ruth vung tay ra lệnh: "Mở cửa ra."  

"Vâng thưa công tước đại nhân." Hai quỷ hút máu cấp bậc Tiên Thiên vội vàng mở cửa. Sau khi Amos chết, Ruth là người nắm giữ quyền uy cao nhất ở gia tộc Dracula.  

Tất cả quỷ hút máu đều phải kính trọng cô ta.  

Dương Bách Xuyên thấy hiện tại Ruth có phong thái nữ vương, rất cao quý, và cũng rất ngầu.  

Anh thích thuộc hạ ngầu như vậy.  

Hai quỷ hút máu nhập một chuỗi mật khẩu lên hai cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng. Cạch... cửa mở ra.  

Nhưng tiếp đó Dương Bách Xuyên lại thấy một cánh cửa kim loại khác xuất hiện. Hai quỷ hút máu đặt tay lên cửa, dán sát mặt vào màn hình trên cửa để xác nhận dấu vân tay.  

Cạch!  

Sau khi lớp cửa thứ hai mở ra, một lối đi dài dằng dặc xuất hiện. Một trong hai tên quỷ hút máu nói: "Thưa công tước đại nhân, bên trong còn một lớp cửa thứ ba cần huyết mạch căn nguyên của gia tộc Dracula mới mở được."  

"Ừm, tôi biết rồi. Hai người canh gác ở bên ngoài, không được cho bất kỳ ai vào trong." Ruth căn dặn.  

"Vâng thưa công tước đại nhân." Hai quỷ hút máu cung kính đáp lời.  

Sau đó, Ruth mời Dương Bách Xuyên vào trong. Sau khi đi vào thông đạo, Ruth ấn công tắc trên bức tường, cả lối đi sáng lên. Quả nhiên cách mười mét phía trước có một cánh cửa, trên cửa là một con dơi há miệng.  

Ruth đi tới nhỏ một giọt máu vào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi