SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên lập tức nổi giận, sát khí vờn quanh, ánh mắt sắc như dao: "Anh mù à? Linh Linh ngất xỉu rồi, để cô ấy ở trong phòng bệnh có thích hợp không? Anh không xử lý được việc tang sự thì tôi làm thay. Cút đi!"  

Liễu Tử Quân bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh như băng, không hiểu sao anh ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, gần như là tránh ra theo bản năng.  

Đến lúc biết Dương Bách Xuyên bế Liễu Linh Linh ra khỏi phòng bệnh, anh ta mới hoàn hồn, lập tức giận dữ định đuổi theo. Nhưng đúng lúc này, bác cả của anh ta trầm giọng nói: "Tử Quân, bây giờ còn phải xử lý tang sự cho ba cháu, cháu là con trưởng của Sơn Hải thì lo liệu việc này đi, Linh Linh không thích hợp ở lại phòng bệnh."  

"Vâng thưa bác cả." Mặc dù Liễu Tử Quân không cam lòng, nhưng cũng không dám phản bác.  

Ba ngày sau Liễu Sơn Hải được an táng, Liễu Linh Linh được Dương Bách Xuyên vỗ về, tâm trạng đã ổn định.  

Sau khi tang lễ hoàn thành, đám người nhà họ Liễu bàn bạc với nhau, muốn tuyên bố người thừa kế công ty, luật sư đã chuẩn bị xong xuôi.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên không muốn tham dự vào chuyện này, nhưng Liễu Linh Linh muốn anh đi cùng nên anh bèn đi cùng cô đến cao ốc Liễu Thị.  

Hơn nữa trong ba ngày qua, Dương Bách Xuyên đã tra được một vài manh mối. Dựa theo thời gian tử vong của Liễu Sơn Hải và người đầu tiên phát hiện ra ông ta qua đời, kẻ tình nghi lớn nhất là Liễu Tử Quân anh trai của Liễu Linh Linh.  

Dương Bách Xuyên điều tra được vào ngày Liễu Sơn Hải mất, Liễu Tử Quân vẫn luôn trông nom. Còn có một người theo bên cạnh Liễu Tử Quân là bạn của anh ta, thời điểm Liễu Sơn Hải tử vong, người này cũng có mặt trong phòng bệnh.  

Dương Bách Xuyên gọi điện nhờ Ngô Nam tìm người bạn kia của Liễu Tử Quân. Nếu tìm được thì có thể biết có phải là Liễu Tử Quân hại ba nuôi Liễu Sơn Hải hay không.  

Căn cứ vào phản ứng của người nhà họ Liễu, hình như trước ngày Liễu Sơn Hải qua đời, ông ta có ý định lập di chúc. Nếu là như vậy thì có lẽ đây là một vụ mưu sát vì lợi ích. Tóm lại là chỉ cần tìm được người kia thì chắc hẳn mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Trong phòng họp của Tập đoàn Liễu Thị, luật sư tuyên bố người thừa kế quản lý nhà họ Liễu là Liễu Tử Quân.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong mắt Liễu Tử Quân lóe lên tia sáng, tuy anh ta che giấu rất tốt, nhưng sao có thể thoát được ánh mắt của Dương Bách Xuyên.  

Cùng lúc, điện thoại của Dương Bách Xuyên rung lên, là Ngô Nam gửi tin nhắn và một đoạn video tới. Sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên ngồi bên cạnh Liễu Linh Linh đột nhiên đứng dậy. Lúc này Liễu Tử Quân sắp bắt đầu ký tên.  

"Khoan đã!" Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta.  

Đa số người trong phòng họp đều nhìn Dương Bách Xuyên, không biết một người ngoài như anh muốn làm gì. Ngay cả Liễu Linh Linh cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên đưa điện thoại di động cho cô: "Em đọc những tài liệu này trước đi, lát nữa anh cho em gặp một người."  

Dứt lời anh nhìn người nhà họ Liễu một lượt: "Thưa các vị, tôi muốn nói cho mọi người biết một chuyện, nguyên nhân chú Liễu Sơn Hải qua đời không phải vì bệnh, mà là ngạt thở. Nói cách khác, chú ấy bị người ta hại chết."  

"Gì cơ?"  

Câu này vừa thốt ra, cả phòng họp xôn xao, chỉ có Liễu Tử Quân tái mét mặt mày.  

Anh ta thình lình vỗ bàn, quát Dương Bách Xuyên: "Cậu cmn nói linh tinh gì thế? Cút ra ngoài, ở đây không đến lượt cậu lên tiếng. Ba tôi đã qua đời, cậu còn không để cho ông ấy yên giấc hay sao? Cút, cút ra ngoài!"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi