SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Những vấn đề này Dương Bách Xuyên đã liệu từ trước.  

Chính xác là tán tu trong thiên hạ đều bị các tông môn lớn chèn ép, thu nhận tán tu vào Vân Môn chính là vả vào mặt những tông môn cổ xưa kia, đây là chỗ có hại.  

Nhưng tất cả mọi việc đều có mặt xấu và mặt tốt, nếu Vân Môn không có hơn tám mươi tán tu kia, thế lực của bọn họ liệu có thể sánh vai được với những tông môn cổ xưa kia sao?  

Cho nên Dương Bách Xuyên sớm đã suy nghĩ tới chuyện này, anh cũng không có gì mà phải sợ cả, dù sao trong tông môn cổ xưa, anh đã đắc tội với Thần Tông,  m Nguyệt Môn và phái Thanh Thành, anh cũng không ngại đắc tội thêm vài nhà nữa.  

Đằng nào thì cũng đã rồi.  

Hơn nữa, thực lực hiện tại của anh, chỉ cần đối phương chưa vượt qua Tiên Thiên, anh cũng không ngán ai cả, cho dù là Chuẩn Kim Đan, cũng không phải là không có biện pháp đối phó.  

Hiện tại, Dương Bách Xuyên đã là Trúc Cơ tầng chín, chỉ cần một bước nửa thôi anh sẽ là Kim Đan.  

Trong giới võ cổ, anh cũng xem như là đứng ở đỉnh cao.  

Tửu Tiên lão đầu nói, Hư cảnh trong thiên hạ có thể đếm bằng đầu ngón tay.  

Sau khi hỏi han vài câu, Hồ Nhất Thiên nói: “Giờ trưa là lúc gió lốc yếu nhất, chúng ta vượt qua vách đá rồi lại ôn chuyện cũ.”  

Dứt lời, ông đi về phía nhà họ Hồ, xem dáng vẻ có lẽ là đang dặn dò khi đi qua vách đá.  

Dương Bách Xuyên và đám người Thiên Tuyệt cũng nói cho mọi người biết nên vượt qua vách núi này thế nào.  

Vào lúc này, đột nhiên có người kêu thảm một tiếng.  

Theo bản năng tất cả mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy một người đã rơi xuống vực thẳm.  

“Là người nhà họ Hoàng, thật đáng tiếc ~”  

“Ai nói không phải, không thể xem thường gió lốc phía trước, anh ta nóng vội rồi.”  

“Chẳng phải thế sao, gió lốc có quy luật, ba hơi thở sẽ thổi một lần, người nhà họ Hoàng không tính toán tốt thời gian.”  

“Thời gian tốt nhất là lúc gió thổi mạnh mới đúng.”  

Mọi người bàn tán sôi nổi trong sân.  

Dương Bách Xuyên cũng giật mình, anh thấy người vừa rồi rơi xuống là võ cổ giả Tiên Thiên tầng sáu, anh ta cũng không có sức phản kháng nào dưới cơn lốc xoáy, rơi thẳng xuống vực thẳm.  

“Thu Nhi, em có vấn đề gì không?” Dương Bách Xuyên lo nhất là Ngô Mặc Thu, tất cả tán tu đều thông qua chọn lựa, tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên tầng tám.  

“Chủ nhân yên tâm, em là chân linh chi thể, sẽ không có việc gì đâu.”  

“Vậy thì tốt.”  

Lúc này, Thiên Tuyệt nói: “Hồ Nhất Thiên sắp qua vách núi rồi ~”  

Đối với việc Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn - Hồ Nhất Thiên vượt qua vách đá, Dương Bách Xuyên cũng rất có hứng thú, anh nghiêng đầu qua nhìn.

Hồ Nhất Thu nói với con cháu nhà họ Hồ phía sau mình “Xem cho kỹ” như đang làm mẫu. Dương Bách Xuyên rất thích việc này.  

Tuy vừa mới biết Hồ Nhất Thu nhưng Dương Bách Xuyên có ấn tượng khá tốt với ông, anh cảm thấy Hồ Nhất Thu là một người có cá tính. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi