SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên không hiểu thái độ cứng rắn của Trần Vân Phong, không ngờ đối phương lại giúp mình. Nhưng sau đó anh lại nghĩ có lẽ ông ta đang giữ thể diện cho Thiên Cương Sơn, dù sao các tông môn lâu đời này lăn lộn đến bây giờ, có đôi khi thể diện quan trọng hơn tất thảy.  

Thiên Cương Sơn là chủ nhà, nếu mọi người tùy tiện chém giết ở đại hội luận đạo thì người ta sẽ nói Thiên Cương Sơn bất tài.  

"Trần Vân Phong, ông muốn đối địch với bốn tông chúng tôi sao?" Lão già phái Thần Tông híp mắt nói.  

"Đinh lão quỷ, ông cmn nói cái đếch gì thế? Hôm nay các người đánh giết ở đây tức là đánh vào mặt Thiên Cương Sơn chúng tôi. Rõ ràng là bốn lão già các ông cấu kết với nhau bắt nạt một tiểu bối, vậy mà còn cmn nói năng hùng hồn, có biết xấu hổ không hả? Hôm nay các ông dám ra tay thử xem?" Trần Vân Phong càng lúc càng cứng rắn.  

"Ông..."  

Bầu không khí ngày càng căng thẳng, từ hai người Dương Bách Xuyên và Mộc Đạo Nhiên phái Thanh Thành đánh nhau biến thành năm phe đối địch, bao gồm Thiên Cương Sơn, Thanh Thành, Thần Tông,  m Nguyệt Môn và thêm một Mật Tông góp vui.  

Đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng vang dội cất lên: "Các vị, đại hội luận đạo sắp bắt đầu, các vị không sợ bị chê cười sao? Làm gì thế, muốn đánh nhau phải không? Côn Luân chúng tôi có thể diễn tập bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại không phải là lúc đánh nhau đúng không?"  

Lăng Hư Tử vừa đấm vừa xoa, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.  

"Chào đạo trưởng Lăng Hư!"  

Trần Vân Phong là người đầu tiên hành lễ với Lăng Hư Tử, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Côn Luân là anh cả được giới võ cổ công nhận, bây giờ Lăng Hư Tử phái Côn Luân ra mặt thì trận chiến này sẽ không diễn ra. Thật ra Trần Vân Phong cũng không muốn Thiên Cương Sơn nhúng tay vào việc này, nhưng không cò

(*) Chơi chữ: vương bát (王八 đọc là wáng ba, nghĩa là tên khốn), bá vương (霸王 đọc là bà wáng, nghĩa là vị vua ngang ngược/kẻ ngang ngược) hai từ này có cách đọc ngược nhau. Lăng Hư Tử cố tình cà khịa đối phương là đồ khốn.  

Câu này vừa thốt ra, Dương Bách Xuyên lập tức phì cười, cảm thấy Lăng Hư Tử lão đạo rất thú vị.

Lời nói của Lăng Hư Tử phái Côn Luân mang ý mỉa mai khiến sắc mặt hai người phái Thần Tông và m Nguyệt Môn thoắt xanh thoắt trắng, nhưng bọn họ không dám nổi giận.

Bởi vì Lăng Hư Tử bước vào Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn trước bọn họ rất lâu. Trong cùng tu vi cảnh giới tất nhiên cũng phân chia thực lực cao thấp. Điều quan trọng là Côn Luân đứng đầu tám tông, bọn họ thật sự không dám đắc tội người phái Côn Luân.

Trước lời cảnh cáo giấu trong nụ cười của Lăng Hư Tử, hai người phái Thần Tông và m Nguyệt Môn đưa mắt nhìn nhau, sau đó Đinh Ngộ phái Thần Tông nhếch môi nói: "Đạo trưởng Lăng Hư nói đùa, hải ngoại chúng tôi và Trung Quốc vốn có cùng nguồn gốc, thân như một nhà, cái gì mà xưng vương với không xưng vương. Chúng tôi đều công nhận Côn Luân đứng đầu."

Lăng Hư Tử ngân giọng nói: "Không phải là tốt nhất. Được rồi, không có việc gì thì giải tán đi, có tinh lực chi bằng đặt vào bí địa, các ông nói xem có phải không?"

"Phải phải phải, đạo trưởng Lăng Hư nói chí phải."

Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lăng Hư Tử, hai lão già của Thần Tông và m Nguyệt Môn đều hoảng sợ, sao bọn họ lại không nghe ra ý uy hiếp trong câu nói của đối phương chứ.

Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu nói phải.

"Chúng tôi xin cáo lui."

Hai lão già không dám ho he trước mặt Lăng Hư Tử, ủ rũ rời đi.

Lúc này, lão mạt la Barda của Mật Tông Tự và Mộc Đạo Nhiên phái Thanh Thành cũng xoay người toan rời đi. Bọn họ biết rõ không thể gây sự trước mặt Lăng Hư Tử lão đạo, lão đạo sĩ này không phải là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn tầm thường, ở giới võ cổ ông ấy có biệt danh là Đồ Tể, chẳng qua xưa nay không có ai dám gọi mà thôi.

Lăng Hư Tử bước vào Võ đạo lâu hơn bọn họ rất nhiều. Nghe đồn Lăng Hư lão đạo cùng thời với Thập Đại Phong Hào Tiên Thiên giới võ cổ sáu mươi năm trước, thậm chí còn có lời đồn nếu Phong Hào Thiên Thiên có xếp hạng thứ mười một thì sẽ thuộc về Lăng Hư Tử, nhưng tiếc là Phong Hào Tiên Thiên chỉ có mười vị trí.

n cách nào khác, Thiên Cương Sơn phải giữ thể diện của mình.  

"Chào đạo trưởng Lăng Hư..."  

Từng tiếng chào vang lên, đối tượng là Lăng Hư Tử phái Côn Luân.  

Dương Bách Xuyên lại có nhận thức mới về Côn Luân. Từ lâu anh đã nghe nói Côn Luân là anh cả giới võ cổ, trước kia anh không có cảm giác gì, bây giờ anh cực kỳ chấn động khi thấy cảnh Lăng Hư Tử vừa xuất hiện, mấy trăm người có mặt ở đây đều hành lễ chào hỏi.  

Thể hiện địa vị anh cả của Côn Luân trong giới võ cổ.  

Lăng Hư Tử mỉm cười chắp tay đáp lễ xung quanh, sau đó cười tủm tỉm nhìn Dương Bách Xuyên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hai lão già phái Thần Tông và  m Nguyệt Môn. Rõ ràng là trên mặt treo nụ cười, nhưng lời nói lại như trời đông giá rét: "Những năm qua Thần Tông và  m Nguyệt Môn các người phát triển ở nước ngoài không tệ, rất có dáng vẻ xưng vương xưng bá. Sao nào, hôm nay muốn làm vương bát, à nhầm, làm bá vương ở Trung Quốc hả?" (*)  

Hơn nữa, Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn chết trong tay Lăng Hư lão đạo ít nhất cũng hai chữ số, có thể thấy thực lực của ông ấy mạnh cỡ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi